Chương 78: Yên lòng

109 8 0
                                    

Edit: Thanh Mục

"Con làm con gái của bác là được rồi..."

"Vâng." Tô Mặc Ngôn ôm mẹ Úc, sau đó ngẩng đầu liếc Úc Diêu ở một bên, thật muốn nói, bác gái, cháu đổi phương thức làm con gái của bác được không?

Hơn 10 giờ, thời gian cũng không còn sớm.

"Vừa xuống máy bay rất mệt mỏi đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút." Mẹ Úc đứng dậy, nhớ tới phòng cho khách còn chưa dọn dẹp, "Bác đi thu dọn phòng một chút."

"Cảm ơn bác."

"Mẹ," Lúc này, Úc Diêu đứng ở một bên mở miệng, chính nghĩa nói chuyện, "Muộn như vậy, còn dọn làm gì, đừng thu dọn, em ấy ngủ trong phòng con là được."

Tô Mặc Ngôn nghe xong, nhìn Úc Diêu nhịn không được cười.

"Ngủ trong phòng của con?" Mẹ Úc nhìn Úc Diêu, lại nhìn Tô Mặc Ngôn.

Tô Mặc Ngôn tự nhiên gạo nếp gạo tẻ, "Được rồi, bác không cần bận rộn đâu ạ."

"...... Cũng được." Mẹ Úc chần chờ một lát, hai người này đều nói như vậy, bà còn có thể nói cái gì? Chỉ là từ khi còn bé, Úc Diêu chú trọng không gian riêng tư, đồ đạc của mình cũng không chịu để cho em trai em gái chạm vào, trong nhà cho dù đến thân thích, bà cũng sẽ không sắp xếp Úc Diêu cùng người khác ngủ một giường.

Mẹ Úc nhìn Úc Diêu, hiện tại rất muốn hỏi nàng một số vấn đề, "Diêu Diêu..."

Nhưng Úc Diêu lại mở miệng nói, "Mẹ, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Căn nhà 4 phòng ngủ này là Úc Diêu mua cho cha mẹ nàng mấy năm trước, cho nên trang trí rất mới.

Tô Mặc Ngôn đi theo Úc Diêu vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Phong cách vẫn là giống như ở Ninh Thành, tỉ mỉ tỉ mỉ, đơn giản gọn gàng, lộ ra một cỗ khí tức lãnh đạm.

Sau khi Tô Mặc Ngôn phát hiện mình và Úc Diêu sống chung, phòng Úc tổng trở nên không sạch sẽ như trước nữa, mà mình cũng trở nên không hỗn loạn như vậy, các nàng đều từng chút từng chút dung nhập và quen với cuộc sống của đối phương, có chút giống... Cặp vợ chồng già.

Úc Diêu mở tủ quần áo ra, sửa sang lại quần áo, đưa lưng về phía Tô Mặc Ngôn, "Tắm rửa đi ngủ sớm một chút."

"Ừm..." Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tô Mặc Ngôn chậm rãi đi tới phía sau Úc Diêu.

Tô Mặc Ngôn đặc biệt thích ôm nàng như vậy, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi hoặc bị ủy khuất, cứ như vậy ôm, đều có thể tan thành mây khói. Đại khái chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với nàng, tất cả phiền não đều biến thành chuyện nhỏ nhặt.

Sau khi mẹ cô rời đi, Tô Mặc Ngôn đã đặt chuyến đi lên hàng đầu. Mà bây giờ, cô rốt cục tìm được một người, để cho cô không cần phải ở trên đường, cũng có thể cảm nhận được thế giới này tốt đẹp.

Úc Diêu làm sao không thích cảm giác đơn giản ôm nhau như vậy, nàng xoay người, theo thói quen ôm lấy Tô Mặc Ngôn.

Ôm, lẳng lặng nhìn đối phương, bất tri bất giác muốn cười.

[GL][Edit]Nàng Quá Mê Người_Thang Thanh Xuyến Hương TháiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ