Edit: Thanh Mục
Trong nháy mắt, đã kết hôn được hơn một năm.
Hôn nhân không đơn giản, cũng không phức tạp như vậy.
Tô Mặc Ngôn nghĩ, có lẽ lúc yêu đương với Úc tổng giống như đang sống qua ngày, thế cho nên các nàng kết hôn mới một năm, đã có loại cảm giác "lão phu lão thê", đương nhiên, cũng không thể thiếu ngọt ngào trong thế giới hai người.
Hai người bọn họ, bổ sung cho nhau vừa vặn.
Bởi vì Úc Diêu, Tô Mặc Ngôn yên ổn lại, không còn phiêu bạt không mục đích cả thế giới nữa. Mặc dù cuộc sống ngày nay dường như lặp đi lặp lại, nhưng Tô Mặc Ngôn rất tận hưởng mỗi ngày giống nhau.
Có đôi khi sáng sớm tỉnh lại, Tô Mặc Ngôn sẽ nhìn Úc Diêu bên gối ngẩn người cười ngây ngô, trước kia luôn cảm thấy đối phương thay đổi cách dỗ mình vui vẻ mới gọi là lãng mạn, sau khi kết hôn mới phát giác, hai người một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, chính là lãng mạn. Trước đây mẹ cô đã dạy cô, khi tâm trạng xấu đi ra thế giới bên ngoài xem, sẽ thấy những rắc rối của mình chỉ như bụi nhỏ. Hiện tại, lúc tâm tình không tốt, Tô Mặc Ngôn liền thích ôm Úc Diêu, cô đều tìm được người hứa hẹn làm bạn với cô suốt quãng đời còn lại, một chút phiền não nhỏ thì tính là cái gì?
Theo một nghĩa nào đó, Úc Diêu chính là thế giới mà cô từng khao khát.
Úc Diêu mở mắt, Tô Mặc Ngôn quả nhiên đang cười ngây ngô nhìn mình chằm chằm. Nàng đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Tô Mặc Ngôn, cũng cười yếu ớt nhìn đối phương, "Tỉnh sớm như vậy, ngủ không quen sao?"
"Quen." Tô Mặc Ngôn nắm lấy tay Úc Diêu, kéo đến bên môi hôn, xoay người dán lên Úc Diêu ôm, sáng sớm cái miệng nhỏ nhắn đã rất ngọt ngào, "Có chị liền quen."
Gió buổi sáng thổi rèm cửa sổ mỏng trong phòng ngủ, hơi đong đưa.
Sau khi mặt trời mọc, căn phòng được lấp đầy bởi l ánh sáng.
Hôm nay là ngày đầu tiên các nàng chuyển vào nhà mới, phòng ngủ so với trước kia lớn hơn rất nhiều, giường cũng vậy, còn có phòng thay đồ siêu to khổng lồ, hai người đều yêu cái đẹp, trước kia gian kia thật sự là không đủ dùng. Trong tủ quần áo, Úc Diêu luôn có thói quen dựa theo màu sắc mà sửa sang lại quần áo tỉ mỉ, chỉ là Tô Mặc Ngôn vừa đi vào, lập tức có thể làm loạn thất bát tao, nói bao nhiêu lần cũng không nhớ lâu. Kể từ đó, Tô Mặc Ngôn đã chữa khỏi chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhiều năm.
Phòng ngủ treo ảnh họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc và hoàng hôn bên bờ biển, đẹp như hai bức tranh minh họa. Tuy rằng ảnh cưới của các nàng càng thêm kinh diễm xinh đẹp, nhưng Tô Mặc Ngôn cùng Úc Diêu đều ưu ái hai bức này.
Mỗi lần nhìn vào hai bức ảnh này, tôi đều cảm thấy xúc động.
Một ngày nào đó các nàng sẽ già đi, Thiều Hoa không còn nữa, chỉ mong các nàng làm bạn với nhau khi mặt trời mọc và hoàng hôn lặn, tâm tình có thể tiếp tục.
Ba mươi lăm tuổi, Úc Diêu chờ đến người mình muốn chờ đợi, sống cuộc sống mình muốn. Cùng người mình yêu an an ổn ổn ở cùng một chỗ, mỗi đêm ngủ đều có cô làm ấm áp chính mình, mỗi ngày tỉnh lại đều có nụ cười của cô, đã từng nếm thấu triệt cô độc, hiện giờ đã cách càng ngày càng xa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GL][Edit]Nàng Quá Mê Người_Thang Thanh Xuyến Hương Thái
RomanceTruyện: Nàng quá mê người Tác giả: Thanh Thang Xuyến Hương Thái Độ dài: 112 chương Văn án: Tô Mặc Ngôn đã quên với việc phế củi thiên kim, bị ném vào công tin trở thành nhân viên cấp dưới, tiền ít sống nhiều, còn gặp phải cấp trên khó tính. Vì muốn...