.8

482 44 2
                                    

Tiêu gia hai giờ chiều – Nếu ai đi qua khu biệt thự lúc này sẽ được chiêm ngưỡng một cậu thanh niên mặc bộ đồ jean thun thoải mái, đầu chảy khá nhiều mồ hôi vì cái nắng đầu mùa hè tháng sáu, lượn qua lượn lại trước cổng biệt thự.

Không sai, hôm nay là ngày Nhất Bác chuyển nhà. Cậu một mực khăng khăng tự đón taxi tới nên Tiêu gia cũng không phái người đến đón cậu. Không ngờ ngay khi bước xuống xe, Nhất Bác mới phát hiện ra, cậu lạc đường.

Nguyên một khu rộng lớn như vậy mà nghe bảo đều thuộc quyền sở hữu của Tiêu gia, Nhất Bác không khỏi cảm thán. Nếu Tiêu Chiến gì đấy mà không bị tai nạn, chắc không đến lượt mình tiến vào. Cậu đã vòng quanh khu này gần một tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa tìm được lối vào.

Nhấc điện thoại cục gạch của mình lên, cậu đành phải gọi điện cho Tiêu mama. Quả nhiên, sau khi an toàn ngồi xuống sô pha trong nhà chính biệt thự, cậu mới thấy việc một hai đòi tự mình tìm đường là ngu xuẩn đến cỡ nào.

“Uống nước đi con, chắc khó tìm lắm nhỉ?” Tiêu mama quan tâm hỏi.

“Dạ cũng do con không nhạy trong việc tìm đường lắm, lại làm phiền phu nhân ra đón” Nhất Bác đỏ mặt trả lời.

“Không sao, không sao, sau này là người một nhà, con không cần khách khí. Uống nước xong người làm sẽ dẫn con đến phòng của mình. Tắm rửa nghỉ ngơi xong, tối xuống ăn cơm với cả nhà nhé” Tiêu mama phân phó xong cũng đứng lên về phòng, tránh làm cậu không được tự nhiên.

Trần quản gia không nhanh không chậm đến bên Nhất Bác, giọng cung kính nói “Lâm thiếu gia, phòng của cậu ở bên này, xin đi theo tôi”

“Chào bác quản gia. Xin lỗi nhưng có thể gọi con là Nhất Bác được không, Lâm thiếu gia, con nghe không quen tai”

Trần quản gia đã làm ở Tiêu gia hơn nửa đời người, cũng biết không ít thông tin mật, nên ông cũng hiểu tại sao cậu thanh niên nhỏ nhắn này lại không muốn được gọi là Lâm thiếu. Ông nhẹ nhàng sửa lời “Vậy Nhất Bác thiếu gia, xin mời”

Ngay khi thấy được phòng của mình, tâm tính thiếu niên mới lớn của cậu hoàn toàn bộc phát. Không phải chứ, căn phòng phải to gấp ba lần phòng cũ của cậu. Nhất Bác quên luôn cả cảm ơn bác quản gia mà đi khắp xung quanh phòng khám phá. Nằm sâu trong cùng là một dãy tủ đựng quần áo áp tường, ngày bên cạnh đó là phòng tắm kiêm phòng vệ sinh. Chếch xéo một chút ra góc đối diện là giường ngủ cỡ Double size, bên cạnh giường còn đặt một bộ bàn ghế học tập rất xinh xẻo. Rèm cửa, ra giường, thậm chí thảm lông trải giữa nhà cũng tông xuyệt tông một màu xanh dương tươi mát. Thật sự quá cảm động rồi.

Chỉ nghĩ đến từ nay về sau đây sẽ là căn cứ bí mật thứ hai của riêng cậu sau căn phòng nhỏ ở biệt vườn ông ngoại, cậu cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời.

Sau khi để Nhất Bác thiếu gia tham quan xong phòng ngủ của mình, Trần quản gia mới lên tiếng “Cũng không còn sớm, Nhất Bác thiếu gia cũng nên tắm rửa thay bộ quần áo thoái mái thì tốt hơn ạ. Tôi xin phép không làm phiền cậu nghỉ ngơi.” Nói rồi ông quy củ đóng cửa, đi ra ngoài.

Mặc dù Nhất Bác cực kỳ muốn lăn lộn trên giường mới này cho thỏa thích, nhưng nghĩ đến cả ngày hôm nay đổ không biết bao nhiêu mồ hôi để tìm đường, cậu nhanh chóng ghét bỏ mùi vị cơ thể của mình bây giờ, không dám leo lên nữa.

Chuyển ver_Định Mệnh Se DuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ