Chương 18: Đừng quên em

637 63 3
                                    

Tuần này, La Tại Dân hẹn với cậu thiếu niên như cũ.

La Tại Dân đến cửa nhà nghỉ, cậu thiếu niên còn chưa tới.

Rất hiếm thấy, Lý Đế Nỗ chưa bao giờ đến muộn, thông thường cậu ấy đều chạy bộ sang đây, nhưng mà giờ giấc rất chính xác. Lúc cậu ấy đến, cả người hừng hực hơi nóng của người mới vừa chạy bộ xong, giữa mùa đông lạnh run thế này, dáng vẻ tràn đầy sức sống của cậu ấy quyến rũ vô cùng, lúc đó cơ thể của cậu ấy rất co dãn, sờ như dính vào tay vậy, La Tại Dân quả thật thích đến mức không biết nói làm sao.

La Tại Dân đợi một hồi, vẫn chưa thấy bất mãn, ai mà không gặp chuyện đột xuất? Y cũng không nhắn tin hỏi, đừng bị mặt mũi thành thật và tác phong chính trực của cậu nhóc kia lừa tình, đối với chuyện này cậu ấy cũng tinh ranh lắm, ở chung lâu mới biết, Lý Đế Nỗ rất là... đen tối, y thì đê tiện bỉ ổi ở ngoài sáng, cậu thiếu niên thì giấu hết ở trong bụng. Bởi vì cái gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vạc gạo La Tại Dân rốt cuộc bị cậu ấy móc không còn một hạt, ngay cả mép cặn cũng không bỏ qua. Nghĩ đến một đống chuyện thế này thế nọ, thân thể sợ lạnh của La Tại Dân bắt đầu tích nhiệt, bàn tay lạnh cóng trong túi quần cố sức chà xát bắp đùi, muốn cho nó ấm một chút.

Trên tòa cao ốc ở đằng xa có một đồng hồ điện tử kiêm nhiệt kế, con số hiển thị trên đó làm y líu cả lưỡi: 9 độ! Muốn giết người hả, với lại gần ba mươi phút rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu, quá ư là bất bình thường. La Tại Dân nghĩ xem có nên lấy di động ra liên lạc với cậu ấy không, nhưng tay vừa thò vào trong túi, y lại chần chừ. Mình và cậu thiếu niên, làm nhiều lần lắm rồi. Mặc dù tối đa một tuần một lần, nhưng lần nào chẳng làm đến mức giường chiếu của người ta ướt đẫm, vắt ra nước được luôn?

Dạo này tới tới lui lui, vào vào ra ra, La Tại Dân có cảm giác đóa cúc của mình sắp dành riêng cho cậu ấy rồi. Nhớ rõ hình dạng, góc độ và mỗi đường gân, đối phương cũng không thua kém gì, bây giờ không cần danh sư chỉ điểm cũng đã trở thành trò giỏi danh xứng với thực, một ngày nào đó sẽ vượt cả mặt thầy.

Lần nào La Tại Dân cũng thích, nhưng càng thích thì trách nhiệm càng lớn, một cành cây non tốt lành như thế, bị mình xem như đại thụ, vừa lắc vừa lay... cái này có tính là một loại dục tốc bất đạt không?

Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi y lại trằn trọc nghĩ về vấn đề này, vài lần muốn cắt đứt nhưng không xuống tay được, ngày xưa y không hiểu tại sao người ta chia tay nhau mà còn phải tìm lý do, hôm nay xem như đã hiểu. Không thể hạ quyết tâm, không thể dứt được tình, nếu xác thịt hòa hợp đến độ có thể đàn bản giao hưởng thì lại càng khó hơn. Nói chung là, đều tại chút ít bịn rịn quyến luyến trong lòng phá rối. Nếu không thì, mượn lần này làm lý do, đường ai nấy đi luôn. La Tại Dân chần chừ, cuối cùng vẫn không lấy di động ra, gió lạnh cuối đông rét đến mức xương y phát đau, y nhìn thời gian, hết một tiếng rồi, y quyết định bỏ về. Ai ngờ vừa mới quay đầu, đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến một tiếng hét to: "Anh Tại Dân!"

"Phụt!" Đêm khuya 11 giờ, trên đường chưa hẳn không còn ai, nhất là ở khu làng chơi này, đêm càng khuya càng đẹp, không biết người qua đường Giáp nào phì cười một tiếng, cho dù da mặt dày cỡ nào, La Tại Dân cũng không đỡ nổi, dứt khoát vờ như không nghe thấy. Tiếc là Lý Đế Nỗ không chịu bỏ cuộc, gọi một tiếng thấy y không phản ứng, hiển nhiên muốn gọi tiếng thứ hai: "Anh Tại Dân!"

[Chuyển ver] NOMIN | An cư lạc nghiệpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ