Uống collagen và ăn chân heo hầm hơn nửa tháng, cuối cùng vết thương của La Tại Dân cũng tốt lên nhiều, ước chừng khi nào lành lại là có thể cắt chỉ. Lúc cắt chỉ y nhịn không được liếc xuống nhìn, hô to một tiếng "haiz", bác sĩ bị hù giật mình: "Sao vậy, đau à?"
La Tại Dân: "Biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến, biết vậy đã không hiến..."
Bác sĩ an ủi: "Cậu ráng nhịn chút đi, nếu không tôi thoa thuốc gây tê cho cậu..."
La Tại Dân che mặt khóc: "Cái sẹo này xấu quá đi! Thân thể xinh đẹp của tôi! Hu hu hu hu hu..."
Bác sĩ: "..."
Y tá: "..."
Bác sĩ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: "Vậy tôi tiếp tục cắt nhé."
La Tại Dân khóc sướt mướt, cắt chỉ xong, thoa thuốc dán băng gạc, mắt không thấy tâm không phiền, cuối cùng tâm trạng cũng khá hơn một chút, nói với Lý Đế Nỗ: "Lần tới cho cậu xem cái sẹo, hệt như con rết vậy, xấu muốn chết."
Lý Đế Nỗ chỉ hỏi: "Khi nào mới gặp được anh?"
La Tại Dân tính toán: "Cuối tuần đi, cắt chỉ xong là không thành vấn đề, chắc chắn sẽ không nứt ra nữa, hẳn là được."
"Ừm."
Chẳng biết tại sao, hai bên đều lặng thinh vào lúc này, dường như ai cũng có chút cảm xúc khó diễn tả bằng lời quấn bện trong đầu. Lý Đế Nỗ phá vỡ sự im lặng trước, cậu ấy nói: "Em rất nhớ anh."
Bốn chữ này nhanh chóng mà gọn gàng, xuất chiêu nhanh chuẩn độc, gõ rơi phần cứng nhất trong tim phổi của La Tại Dân, thúc giục y trả lời: "Tôi cũng vậy."
Nhớ người, hay là nhớ dục vọng? Có lẽ hai cái đều có, nhưng vào giờ khắc này, không ai có thể chia tách chúng.
La Tại Dân: "Chờ tôi khỏi bệnh, tôi đi tìm cậu."
Lý Đế Nỗ: "Được."
Qua vài ngày, La Tại Dân đi tái khám, rốt cuộc vết thương cũng lành hẳn, cái sẹo con rết trông hết sức kinh khủng khi vừa cắt chỉ, hôm nay chỉ còn một vết hồng nhạt, cho thấy bác sĩ rất mát tay. Bản thân bác sĩ cũng rất hài lòng, hay nói đúng hơn là nhẹ nhõm khi tính mạng gia đình được bảo toàn: "Cuối cùng cũng không phụ nhờ vả của ngài Lợi, ngài ấy nói cậu thích đẹp nhất, một vết sẹo cũng không được giữ lại."
Nghe vậy, La Tại Dân cười nhạt. Phải, y thích đẹp nhất, chịu không nổi trên người có sẹo, nhưng mà đếm kỹ thì mỗi một vết đều liên quan đến hắn ta. Lúc còn bé mù quáng đuổi theo sau hắn, bị hắn ngó lơ rồi té ngã bị thương; vết sẹo ngu si ở cổ tay trái; năm đó bị bố nổi sùng đánh tơi bời... bây giờ trên bụng còn có thêm vết nữa.
"Tôi muốn tìm thời gian sắp xếp làm phẫu thuật laser."
Bác sĩ hỏi: "Sẹo trên bụng à?"
"Đúng." La Tại Dân nói: "Còn trên cổ tay trái của tôi nữa."
◎ ◎ ◎
Cuối cùng La Tại Dân cũng có thể về nhà, về "nhà" thật sự của y. Y không ghi hận vụ bố đánh, hoặc nói đó là phản ứng thông thường của đa số người đời trước khi mới phát hiện con mình khác người bình thường, nhưng không ghi hận không có nghĩa là không nhớ đau, nơi đó là nhà của y, y nhất định sẽ quay lại, nhưng chung quy không phải là nơi thật sự làm y an tâm, che gió che mưa cho y.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] NOMIN | An cư lạc nghiệp
FanficTác giả: Đại Đao Diễm/ Hạ Diễm Tình trạng bản gốc: Hoàn (gồm 2 phần An Cư và Lạc Nghiệp) Tình trạng bản chuyển ver: Updating.. Warning: 🔞, niên hạ công, Cân nhắc trước khi đọc!!! Bản chuyển ver chưa được sự đồng ý từ tác giả, vui lòng không mang ra...