Lisa ngồi trước cửa sổ phòng mình, ánh mắt nhìn xa xắm nơi công viên nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười ngoài kia. Cô cảm thấy bản thân mình không ổn, dường như là mất hẳn đi sức sống, cảm giác từng ngày trôi qua đều là những chuỗi ngày nhạt nhẽo, tự dằn vặt bản thân.
Những cảm xúc tiêu cực ấy, cứ như ma quỷ xấu xa, thay nhau vây lấy tâm trí của Lisa, mà cô thì không cách nào có thể xua đuổi nó đi cả.
Dù cho bên cạnh Lisa hiện tại có rất nhiều người, dù cho mọi người luôn quan tâm đến cô, thì Lisa vẫn cảm thấy cõi lòng mình trống vắng, cảm thấy trái tim mình đơn độc, lạnh lẽo đến lạ. Có lẽ, so với được nhiều người quan tâm, thì cô vẫn cần Park Chaeyoung hơn.
Jisoo và Jennie luôn nói rằng, Lisa không được phép buồn rầu như thế nữa, vì nó sẽ không tốt. Nhưng thành thật mà nói, Lisa cũng đã hết cách rồi.
Rõ ràng cô vẫn luôn cố gắng cải thiện tinh thần bằng rất nhiều cách, nhưng càng cố gắng, thì khi về đêm, Lisa lại càng muốn gục ngã hơn.
"Còn gì tệ hơn sẽ đến không? Đến luôn một lần đi chứ" Lisa bật cười nhạt, đáy mắt hiện lên tia trống rỗng, day dứt.
"Em ốm lắm rồi đấy, em có thật sự ổn không?"
"Em thấy ổn mà, Soo à chị không cần quan tâm đâu."
"Em lúc nào cũng nói em ổn, nhưng khi chị đến, sắc mặt của em luôn trông trạng thái mệt mỏi, mất ngủ."
"Chị à, em không sao thật mà..."
"Em lúc nào mà không nói vậy?"
Cảm giác trống rỗng từ tận cõi lòng dâng lên, cảm giác cho dù có ai bên cạnh, cũng không thể thay thế được Chaeyoung khiến Lisa dường như bị nghẹt thở.
Nhắc đến lại làm cô cảm thấy nhớ nàng khôn xiết, nhớ nàng da diết đến đêm nào cũng khóc lóc trông thảm hại vô cùng.
Mùa xuân sắp đến rồi, liệu Park Chaeyoung sẽ trở về chứ?
Hay là thế này đi, chỉ cần Chaeyoung trở về bên cạnh cô, thì mùa xuân không nhất thiết phải đến nữa. Bởi lẽ, ánh nắng của cô đã trở về rồi, mùa xuân chỉ là một cái gì đó mờ nhạt trong mắt cô mà thôi.
.....
Tại New York hoa lệ, Hanju đã nói cuối tuần có thể trở về Hàn Quốc, nhưng Chaeyoung luôn trì hoãn nói rằng bản thân còn bận bịu đủ điều, chưa thể sắp xếp ngay được. Cho đến cuối tuần sau, nàng mới do dự đồng ý lên máy bay mà trở về Hàn Quốc
Sau mười mấy tiếng bay, Chaeyoung cuối cùng cũng có thể hạ cánh tại sân bay Incheon, Hàn Quốc - nơi chứa bao niềm vui cũng là nơi chứa bao nhiêu đau khổ, cay đắng của nàng
Suốt chặng đường đi, Chaeyoung đã không ngừng tự hỏi bản thân rằng, liệu có thể hay không, cho cả hai một cơ hội để làm lại từ đầu. Xem những đắng cay, tổn thương của quá khứ chỉ là cơn ác mộng, khi bình minh xuất hiện nơi chân trời rồi liền tan biến đi.
Có thể hay không, việc nàng tiếp tục trở thành một 'kẻ ngốc'?
Chaeyoung thở dài, xách vali vào căn biệt thự to đồ sộ vừa được Hanju chuẩn bị. Cơ bản thì căn nhà từ nội thất, bếp núc, phòng ngủ đều rất tiện nghi, cho nàng cảm giác thoải mái nhất chỉ khi vừa mới bước chân vào, duy chỉ có điều nó không làm được đó là cho nàng cảm giác ấm áp như đang ở 'nhà'.
BẠN ĐANG ĐỌC
lichaeng | is it hard to love me?
Fanfiction"Lisa...chị ghét cũng được, hận cũng được nhưng làm ơn đừng giả vờ yêu em được không...em bắt đầu ghen tị với Ahyeong rồi"