chương 40

1.4K 40 1
                                    

Ahyeong nhìn vào bên trong phòng bệnh, trong lòng không ngừng đau đớn. Nếu ngày đó ả không quá bốc đồng, kiêu ngạo thì có lẽ giờ đây không phải tự đau rát tâm can đến như thế này.

Ngày đó, là bản thân ả chọn ngẩng cao đầu nhìn thế giới chứ không phải Lisa, vậy thì đành thôi, đành bỏ lỡ. Mong kiếp sau vậy

Ahyeong cúi xuống nhìn lấy hộp cháo mình đã xếp hàng gần nửa tiếng để mua, chắc là vô nghĩa rồi. Lisa chắc sẽ không cần nó đâu.

Có lẽ, ả nên buông bỏ tình yêu này, vì cho dù có cố gắng tiếp tục, cũng không cách nào có thể khiến kéo Lisa về bên cạnh mình như trước kia.

Ahyeong xiết chặt tay, lau đi nước mắt sau đó vội vàng rời đi mà không để Chaeyoung và Lisa hay biết, nhưng tất cả hành động của hắn đã vô tình lọt vào mắt của Hanju

"Lại tình yêu" Hanju lắc đầu ngao ngán, âm thầm rủa cái được gọi là tình yêu kia.

Tình yêu luôn nhẫn tâm như vậy, chỉ có loài người là luôn ngu ngốc đâm đầu vào, vốn dĩ không có tình yêu, vẫn có thể sống một cách trọn vẹn mà.

Hanju lắc đầu, thở dài nhìn vào phòng bệnh.

Thật là, đã ế mà cứ gặp cảnh này, xem có tức chết không?

Tình yêu luôn là như vậy, thế mà mọi thứ vẫn cố chấp yêu lấy nó. Người ta gọi nó là phép màu, gọi nó là gió thu nhẹ nhàng, vậy tại sao khi yêu rồi, cõi lòng lại đau đến tâm can phế liệt?

.....

"Em đã hết bệnh chưa?"

"Hết cũng được 1 tháng hơn rồi nhưng mà giờ thì đến lượt chị."

Lisa rũ mắt, không nói gì thêm nữa.

Cô chỉ là không ngờ rằng, bản thân trước kia đã từng hoạt bát, coi trọng bản thân hơn tất cả, thế mà lại bị bệnh tâm lý. Rõ ràng thời gian qua, cô đã cố gắng tránh né nó, mặc kệ sự khó chịu của bản thân để nán lại nơi đông người lâu hơn một chút, thế mà vẫn không thể tránh khỏi.

Nhưng, có lẽ Lisa không biết, bệnh tâm lý là khi cho dù bản thân có nhiều người vây quanh, vẫn cảm thấy cõi lòng trống trải, trong lòng không ngừng âm ỉ.

Mà thôi, không sao, cũng không đến mức bất cần đời như Chaeyoung là được rồi.

"Lisa à, em mong rằng, cho dù có bất cứ chuyện xảy ra cũng phải kể cho em nghe, tuyệt đối không được giấu trong lòng." Chaeyoung nắm chặt lấy tay cô, giọng nàng vẫn ngọt như ngày nào

Lisa mỉm cười, lại nói: "Câu đó phải là chị nói với em mới đúng."

"Nhưng mà, Ahyeong xuất hiện là do em đưa đến bên cạnh chị sao?"

Chaeyoung im lặng, giây sau liền chột dạ vùi đầu vào cổ cô sâu hơn. Có lẽ, nàng không muốn đáp lại câu hỏi này của cô, hoặc có lẽ là vì đang muốn trốn tránh.

Lisa để nàng tùy ý muốn trả lời hay không cũng được. Dù gì thì Chaeyoung chắc cũng không đến mức đẩy cô vào tay Ahyeong đâu nhỉ?

Chaeyoung im lặng khoảng vài phút, cuối cùng đành phải nói ra, bởi vì đối với sự im lặng này của Lisa, khiến nàng cảm thấy bức bối không thôi.

lichaeng | is it hard to love me?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ