Chương 19

2.8K 160 8
                                    

Xa nhau quá lâu rất dễ khiến lòng người chộn rộn.

Vân Thành cách Kinh Thị cả ngàn dặm, Tạ Doanh ỷ vào việc Giang Phù không thể gặp được hắn, nên đã lên wechat oanh tạc một phen, thả thính quan tâm xuyên biên giới, tấn công vào tuyến phòng thủ trong lòng của Giang Phù một cách âm thầm.

Nhưng cho tới khi được nhìn thấy Giang Phù, Tạ Doanh phải kiềm chế lại, không được nói lời gì quá trớn.

Ngày ấy Tạ Doanh trở lại Vân Thành, Giang Phù cố ý dậy thật sớm, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ qua một lần, còn lấy ra mấy món đồ tết mà bà ngoại cho để nấu một bàn đồ ăn lớn.

Lúc Giang Phù bưng lên món cuối cùng, thì Tạ Doanh vừa vặn mở cửa vào.

Mười mấy ngày không gặp, nỗi nhớ nhung trong lòng của Tạ Doanh xém chút nữa không khống chế được, thấy Giang Phù là cười. Nụ cười này không chỉ là gặp được mà vui sướng, còn có hàm nghĩa sâu xa khác.

Sự nghèo khó, tình yêu và ho khan được gọi là ba điều không thể che giấu trên đời, nhưng còn tùy thuộc vào cách nhìn người. Người chưa từng trải qua tình yêu khó có thể hiểu được những tâm tư thầm kín giữa những người đang yêu nhau. Giang Phù chưa yêu ai, cũng không có tiếp xúc thân mật với người nào khác, cho nên cậu không hiểu được ánh mắt và nụ cười đầy hàm ý của Tạ Doanh.

Tạ Doanh muốn hôn cậu, muốn gặm cắn cánh môi cậu, muốn mút đầu lưỡi cậu, còn muốn làm nhiều mấy chuyện mà bây giờ không thể nói được.

Nhưng cũng là bởi vì Tạ Doanh ngụy trang quá tốt, Giang Phù chỉ cảm thấy ánh mắt Tạ Doanh có hơi nóng rực, nhưng lại không nghĩ ra ý gì khác.

Sau khi Tạ Doanh cất hành lý xong ngồi xuống ăn cơm.

Nguyên một bàn đồ ăn toàn là thịt cá, chỉ có một chút màu xanh của hành lá, rau mùi và vài loại rau trộn khác.

Tạ Doanh nhận đũa và bát từ tay Giang Phù, cười nói: "Sao làm nhiều món ăn mặn thế, tôi thấy mình sắp tăng cân mất."

Giang Phù nói: "Ăn một bữa chắc không sao đâu? Hơn nữa Tạ tiên sinh cũng không mập mà, dáng người rất đẹp, so với minh tinh không hề kém chút nào."

Ai mà không thích nghe người mình thích khen mình chứ, trong lòng Tạ Doanh vui sướng, nhưng lại khiêm tốn nói: "Không có đâu, tôi làm sao so với minh tinh được."

"Hả? Tôi cứ tưởng là Tạ tiên sinh như vậy là đẹp nhất rồi, thì ra vóc dáng của minh tinh còn đẹp hơn nữa."

Giang Phù rất là kinh ngạc. Theo góc nhìn của cậu, Tạ Doanh vai rộng chân dài, tỉ lệ vô cùng tốt, giống như cái móc treo quần áo, mặc quần áo thì thấy gầy, tuy không biết lúc cởi ra thì có thịt hơn không, nhưng chắc cũng không kém bao nhiêu đâu. Vóc người như vậy, còn chưa phải đẹp nhất á?

Tạ Doanh sao thấy mình giống như đang lấy đá tự đập chân mình vậy, biết trước như thế thì không thèm khiêm tốn làm chi.

Tạ Doanh nói: "Minh tinh còn phải đứng trước màn ảnh nữa, nên giữ dáng rất là quan trọng, tôi không so được với bọn họ đâu."

"Thì ra là vậy." Giang Phù gật gật đầu, nói: "Tôi hiểu rồi, có nghĩa là dáng người của minh tinh với người bình thường khác nhau."

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ