Chương 8

3.6K 178 9
                                    

Giang Phù mất tới mấy ngày mới tìm ra suy đoán, đó là Tạ Doanh thực sự không nhìn thấy, chắc là bởi vì Tạ Doanh lại rời khỏi Vân Thành nữa rồi.

Mỗi ngày Giang Phù sẽ dán giấy note lên trước khi ra ngoài, buổi trưa với buổi tối về sẽ kiểm tra 1 lần, liên tục 5 ngày, mấy tờ note cũng chả nhúc nhích.

Giang Phù lại dán giấy note ngay chỗ hay ra vào, Tạ Doanh bước vào cửa là có thể thấy.

Trên giấy note ghi rõ đồ ăn nấu sẵn luôn được để trong tủ lạnh, còn chu đáo ghi rõ là sẽ mất khoảng mấy phút để hâm nóng trong lò vi sóng, câu cuối ghi "Nếu anh muốn ăn gì, anh có thể để lại lời nhắn hoặc nhắn tin cho tôi nha, chúc Tạ tiên sinh công việc thuận lợi."

Mà đã hơn nửa tháng trôi qua, lớp 12 đã chính thức khai giảng, tờ giấy note dán trên đó vẫn không có 1 lời hồi âm nào, Tạ Doanh cũng không có nhắn tin cho Giang Phù.

Giang Phù không hiểu sao có cảm giác hơi thất vọng, sau đó là cảm giác hoảng sợ.

Cái mà cậu và Tạ Doanh phải đánh đổi không giống nhau. Mỗi tháng như thường lệ Tạ Doanh sẽ cấp 17 triệu, nhưng công việc của cậu còn lâu mới được hưởng mức lương 17 triệu đó. Trên đời không cho không thứ gì, nếu Giang Phù không nỗ lực làm việc, thì cậu sẽ phải đánh đổi một cách khác để báo đáp. Nhưng Giang Phù bây giờ, đã không còn gì để đánh đổi.

Kỳ thi đại học đếm ngược từng ngày, Tạ Doanh vẫn bật vô âm tín.

Giang Phù muốn gọi điện cho Tạ Doanh, hỏi xem rốt cuộc anh đi đâu. Nhưng Giang Phù có tư cách gì để hỏi chứ, Tạ Doanh không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết.

Giang Phù chờ đợi thật lâu.

Cuối tháng chín, cuộc thi tháng lần thứ nhất của lớp 12 kết thúc, trường học cho nghỉ Quốc khánh 3 ngày.

Giang Phù rời khỏi phòng thi, đi thẳng ra ngoài.

Dựa theo kế hoạch, nghỉ 3 ngày sẽ tự cho mình xả stress 1 ngày, Giang Phù đã hẹn Ngu Ngôn cùng nhau đi ăn và xem phim, 2 ngày còn lại sẽ ôn tập và dọn dẹp nhà cửa, Giang Phù vẫn chưa có thời gian tiến hành một cuộc tổng vệ sinh nhà cửa.

Bước chân Giang Phù không ngừng, khóe mắt thoáng nhìn thấy một nam sinh cao gầy chạy tới bên này.

...Hình như hơi quen quen?

Nam sinh dừng lại trước mặt Giang Phù, cả người toát mồ hôi, hắn ta thở hổn hển nói: "Xin, xin chào, tôi ở lớp 1 ban tự nhiên, Đinh Hạ."

Đinh Hạ lớp 1 ban tự nhiên ?

Giang Phù không khỏi hơi kinh ngạc.

Hồi lớp 10 lúc chưa phân ban, Đinh Hạ là học sinh duy nhất luôn luôn giữ top 50 đầu bảng của trường trong năm đầu tiên, sau đó rất nhanh lại bị tụt xuống top 200. Sau khi phân ban, thành tích của Đinh Hạ bắt đầu chập trùng không ổn, thường hay bị giáo viên lớp bọn họ phê bình chỉnh đốn ở văn phòng, lâu lâu Giang Phù có lên văn phòng thì sẽ thấy bộ dáng Đinh Hạ cuối đầu trông rất tội nghiệp.

Đinh Hạ tìm cậu để làm gì? Giang Phù chắc chắn mình và Đinh Hạ không có quen nhau.

Nhưng dáng vẻ của Đinh Hạ giống như rất quen với Giang Phù.

[Đam/Song/Edit] Sai lầm sai lầm - 失策失策 💗Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ