Chương 37

1.4K 168 8
                                    

Cảng bắc Kinh Đô, cấm quân trung lĩnh quân Bố Sơn dẫn một vạn quân, đụng phải đại thống lĩnh từ hoàng cung đi ra, đối phương trong bộ dạng mơ màng muốn ngủ, có thể thấy rất mệt mỏi vì mấy ngày nay liên tục ở lại cung nghị chính.

Bố Sơn không hành lễ, người sau lưng cũng không cử động, chặn đường đại thống lĩnh về phủ.

Người trên kiệu híp mắt nhìn, nhìn rõ hạ thần mặc áo giáp trước mặt, có phần không vui nói. "Bố tướng quân đang làm gì ở đây, triều chính vô chủ, ngươi muốn tạo phản đúng không?"

Bố Sơn nói: "Thần không dám."

Một tiếng cười khẽ vang lên. "Một vạn người mà thôi, ngươi nếu thật sự dám tạo phản, tất cả những người ở đây đều không nhìn thấy mặt trời ngày mai."

Bố Sơn cung kính hành lễ, tướng sĩ sau lưng tự giác nhường đường, kiệu lắc lư đi ngang qua, chỉ thấy thanh đao sắc bén lóe sáng, tiếp đó tiếng kinh hô và máu tươi không ngừng từ cùng một cổ họng phun ra, đại thống lĩnh vẫn nghiêng đầu trong kiệu đã mất mạng, máu đỏ chảy trên nền đá xanh lạnh lẽo ở Kinh Đô.

Đây là thi thể đầu tiên của đêm nay.

Như Vương Nhất Bác dự đoán, hổ phù không nằm trên người đại thống lĩnh.

Giám sinh đã được đưa ra khỏi cửa tây, tháp Huệ An lửa cháy mịt mù, Bố Sơn nắm bắt thời cơ đưa một vạn quân vào hoàng thành, đứng ở cửa cung yêu cầu mở cửa.

Chưa đến giờ thìn, không có triệu lệnh, tướng sĩ mang đao nhập cung là tội chết, Bố Sơn to gan, nhưng chuyện này hắn không có cách khác.

Cung nhân truyền lời liên tục đi ba lần, cửa cung vẫn đóng chặt, thái hậu không có chỉ, tướng sĩ sau lưng khó tránh nộ ý, Bố Sơn cũng vậy.

Tháp Huệ An từng sừng sững giữa Kinh Đô để quần thần, nhân dân ngẩng đầu ngắm nhìn đã cháy một nửa, không biết khi nào sụp đổ.

Xung quanh tháp lầu là nhà dân, bất kể ngọn tháp đổ xuống bên nào đều khiến ngàn vạn dân chúng lưu lạc đầu đường.

Bố Sơn không xin được chỉ dùng binh, quay người mang theo một nhóm binh mã đến tháp Huệ An hỗ trợ, nếu lúc này trong quân binh còn những người lính lương thiện, họ nên biết cứu dân quan trọng hơn tiếp chỉ.

.

.

Từ giờ mão tháp Huệ An đã bén mồi lửa, tất cả bộ binh còn lại trong thành có thể dùng được đều chạy qua đó, sơ tán dân chúng, chuyển nước cứu hỏa, phàm là con đường gần đó đều nghe thấy tiếng khóc than không ngừng, đợt sau bi thương hơn đợt trước.

Tiêu Chiến cũng nghe thấy âm thanh tuyệt vọng này, trên đường đến cung điện băng qua đường Đông Tứ, y hình như đã nhìn thấy lửa chiến tranh hoành hành, xương máu khắp nơi.

Trong hoàng cung, Dương Tiết đến sau lưng y, đứng trên Nguyệt Đài, cùng y nhìn tòa lầu bốc lửa ở xa xa.

"Thái tử phi."

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng gọi này, sững lại một giây, không phải cảm thấy xa lạ, chỉ là giọng nói này có phần già đi.

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ