Chương 8

2.4K 258 13
                                    

Du cô cô là cung nữ tam phẩm, địa vị cực cao, thái hậu chỉ định bà đến hầu hạ Tiêu Chiến, bên cạnh không ai dám không nghe lời bà.

Tiêu Chiến dậy muộn, lúc dùng bữa trưa mới bất tri bất giác cảm thấy chuyện này phiền thế nào. Du cô cô muốn quản sự vụ đông cung, còn muốn làm cung nhân thân cận của y, ăn một bữa cơm cũng không chịu ngưng, liên tục nhắc nhở y dùng đũa không được thế này thế kia, món ăn nào đã ăn quá ba miếng, không được ăn nữa, tướng ăn không đủ tao nhã, tay không thể chống cằm.

Lam cô ở bên cạnh nhìn Tiêu Chiến sắp nổ tung mất rồi, giống như con rối gỗ bị Du cô cô nhắc tới nhắc lui, cuối cùng chỉ đành hắng giọng một cái rồi quỳ xuống trong ánh mắt cầu cứu của Tiêu Chiến, nói: "Thái tử phi có lẽ tối qua đã mệt, hôm nay khí sắc không tốt, Du cô cô nếu muốn dạy quy tắc, chi bằng đợi ngày khác tinh thần thái tử phi tốt hơn hẵng dạy."

Lam cô thân phận không cao bằng bà, cũng là người Tiêu Chiến dùng quen bên cạnh, lời từ miệng Lam cô nói ra thích hợp nhất, vừa biểu đạt được ý Tiêu Chiến, vừa chừa cho mình đường lui.

Du cô cô suy nghĩ thái tử phi mặc dù không được sủng ái, nhưng tính tình xem như không xấu, chung quy là gương mặt này còn, muốn có được sự yêu thích của thái tử không vội, ngày tháng còn dài mà.

Cho nên Tiêu Chiến được nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày đó Vương Nhất Bác không đến tìm y, một mặt trên triều Nghi đế có ý chèn ép, luôn sắp xếp cho hắn những nhiệm vụ cực nhọc không liên quan đến chính sự, mặt khác, có lẽ là Tuyên vương và Trần vương ở thiên lao không có động tĩnh lạ, Tiêu Chiến không nhận được bất kỳ ám thị gì.

Ba ngày sau, Tiêu Chiến đột nhiên có ý muốn vào cung, chỉ là y vừa ngồi dậy, Lam cô bên cạnh chợt hỏi: "Thái tử phi nếu muốn tiến cung, trâm trên đầu có phải muốn đổi một cái khác không?"

Tiêu Chiến nghe thấy tay liền sờ lên cây trâm trên tóc, là cây trâm gỗ đàn hương sáng nay đặt trên bàn trang điểm, y tưởng là Lam cô lấy ra từ tủ đựng trang sức, kiểu dáng đơn giản, đuôi trâm có khắc mây gió chuyển động, mặc dù kỹ thuật không tinh tế, nhưng y cảm thấy như vậy nhìn cũng khá đẹp, cho nên y xua tay, nói không đổi, sau này cứ cài cây trâm này đi.

Trong Vạn Thọ cung, con trai thái hậu Duệ vương cũng ở đây.

Duệ vương năm nay mới mười hai tuổi, là một trong bốn đứa con trai của tiên đế, tuổi tác nhỏ nhất, Nghi đế vừa lên ngôi đã phong cậu làm Duệ vương.

Tiêu Chiến và thái hậu trò chuyện mấy câu, đến trưa bà muốn nghỉ ngơi, cung nhân đưa Duệ vương đến điện phụ đọc sách, nhưng Duệ vương không chịu, kéo Tiêu Chiến đi vẽ tranh với cậu.

Cậu bé thích tranh sơn điểu, vẽ rất nhiều bức, đẹp hay không đẹp đều bảo cung nhân cất gọn, một xấp giấy Tuyên cao cỡ nửa ngón tay, Tiêu Chiến chỉ ở bên cạnh nhìn, đôi lúc chỉ vào một chỗ nói vài câu, có thể thấy đứa nhỏ này rất thích y.

"Chiến ca ca nhìn bức này, có phải vẽ đẹp hơn lúc trước không?"

Tiêu Chiến mỉm cười. "Duệ vương thông tuệ, bức nào cũng tiến bộ."

Tiêu Chiến là thái tử phi, y là chính phi của hoàng huynh Nhất Bác, theo lý mà nói cậu phải gọi tẩu tẩu mới đúng, nhưng đứa nhỏ này không chịu, dù sao thì cũng là họ hàng xa, gọi y một tiếng ca ca, Tiêu Chiến cũng chấp nhận.

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ