Chương 4

3K 292 10
                                    

Tiêu Chiến trước giờ không ngủ nướng, cho dù tối qua trải qua tình huống đó vẫn thức dậy đúng giờ. Có điều y không lập tức ngồi dậy được, eo lưng tê đau âm ỉ, nhắc nhở y tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Tấm vải lạc đà hôm qua Vương Nhất Bác bọc y lại bế về hơn phân nửa rũ xuống đất, nhưng chăn vẫn đắp rất chỉnh tề, Tiêu Chiến nằm một lúc, đột nhiên nhớ ra gì đó, hơi do dự, bàn tay chầm chậm thăm dò xuống hạ thân, chạm phải phần da ấm áp khô thoáng.

Vương Nhất Bác xem như có lương tâm.

Tiêu Chiến nghiêng người ngồi dậy, kéo lấy y phục được chuẩn bị sẵn đặt bên cạnh mặc vào, cung nhân chờ hầu hạ ngoài điện nghe thấy động tĩnh, một lúc sau bưng chậu nước nóng vào trong.

Lam cô sắc mặt không tốt, cúi đầu giúp Tiêu Chiến chỉnh lại vạt áo.

Tiêu Chiến hỏi bà: "Sao vậy?"

Người từng bái thiên địa, không cầu nhiều ân ái, chỉ cầu một phần tình cảm tồn tại. Vốn cho rằng tối qua trải qua một đêm xuân nồng nhiệt, điện hạ có thể yêu thương cho thái tử phi thêm một chút, không ngờ Thẩm Mạt nương thường ngày thấy rất yên tĩnh bỗng nói bụng khó chịu, cho người đến mời điện hạ qua.

Lam cô tức giận nhưng không dám nói, nói ra hiển nhiên sẽ khiến Tiêu Chiến đau lòng, cho nên chỉ đành miễn cưỡng cười gượng, hỏi thái tử phi sáng nay muốn ăn gì.

Tiêu Chiến cột đai eo, gương đồng phản chiếu chiếc eo thon thả của y, còn nhắc nhở về chiếc cổ thảm hại, đôi môi hơi sưng không giấu được, những chỗ khác thì cần phải che giấu, cho nên Tiêu Chiến ngồi trước bàn trang điểm, tiện tay cầm lấy một hộp Thư Ngân Hương cao, bảo Lam cô thoa lên cho y.

Ngoài điện lại có một cung nữ đi vào, hành lễ với bóng lưng của Tiêu Chiến, nói thái hậu có chỉ, nếu hôm nay thái tử phi thân thể không thoải mái, có thể không cần đến Vạn Thọ cung thỉnh an.

Tiêu Chiến nhàn nhạt nói biết rồi, giọng nói không nghe ra cảm xúc. Ngón tay của Lam cô nhẹ lướt qua mảng xanh tím trên cổ y, dùng lớp cao trắng sữa từng chút bôi lên, lại phủ thêm một lớp phấn thơm, cả quá trình rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tiêu Chiến nghe ra tiếng hít thở khe khẽ của bà.

"Là vì điện hạ đi?"

Trong gương đồng, Tiêu Chiến nhìn thấy thần sắc của Lam cô bỗng khựng lại, biết mình đoán không sai.

"Hơn nữa, còn là tối qua đi."

Lam cô không nói thêm gì, cuối tháng chín tiết trời không quá lạnh, gió nhẹ thổi tóc Tiêu Chiến bay bay, trái tim bà cũng theo mái tóc bồng bềnh này đau lòng thay cho Tiêu Chiến, quấn thành vòng, cuối cùng thắt nút chết.

Đây là nút chết bà tháo gỡ không được, chỉ thuộc về Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn thấy bản thân mình trong gương, chợt nói: "Cây trâm đó của ta không tìm thấy nữa, ngươi ra ngoài tìm một nhành mộc lan đi."

Lam cô lau đi nước mắt, nói: "Mộc lan quá tầm thường, có muốn nô tỳ tìm cho người một cây trâm khác không?"

Tiêu Chiến lắc đầu.

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ