Chương 6

2.8K 282 10
                                    

Hoa sen trong Lan Thanh hồ đang nở rộ, giữa màn đêm tỏa ra từng đợt mùi hương bay bay, hoa sen trồng trước Hiệt Phương điện là giống Thanh Mao Tiết, là loài hoa thanh nhã đoan trang nhất, cánh hoa màu trắng đứng trên thân cây xanh, nở bung hứng mưa hứng sương, từng giọt nước theo cánh hoa nghiêng nhỏ xuống, rơi trên lá sen, tấu thành một bài hát trong đêm thu.

Tiêu Chiến bị sốt nên không muốn ăn gì cả, bữa tối có Vương Nhất Bác bên cạnh nên miễn cưỡng ăn một chút, đến đêm Lam cô bảo thiện phòng làm vài món ăn nhẹ, ở bên cạnh xem Tiêu Chiến chơi cờ.

Tiêu Chiến ngồi trong tiểu đình trên hồ, quân cờ hạ xuống không nhanh không chậm, đôi lúc cầm hai quân trắng đen chà xát với nhau phát ra âm thanh sột soạt, Lam cô đứng lên khoác thêm áo cho y, sau đó trịnh trọng quỳ xuống, trước dập đầu, sau mới nói: "Nô tì có lời muốn hỏi, mong thái tử phi thứ tội."

"Hỏi đi." Tiêu Chiến trả lời dứt khoát.

"Hôm qua, thái tử phi có phải tự nguyện?"

Bàn tay cầm cờ của Tiêu Chiến ngừng lại. "Tại sao Lam cô lại nói vậy?"

Lam cô suy nghĩ, ôm quyết tâm rất lớn mới mở miệng: "Nô tì không biết thái tử phi đối với điện hạ như thế nào, là kính trọng nhiều hơn, hay là yêu nhiều hơn, nô tì chỉ lo thái tử phi chuyện gì cũng nhẫn nhục chịu đựng, không tranh không giành, thiệt thòi bản thân."

Tiêu Chiến cầm quân cờ trắng đánh xuống, bật cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều làm gì?"

Lam cô không hiểu, Tiêu Chiến đứng lên kéo lại áo ngoài, sau đó nói: "Ta và ngài thành hôn, là người của ngài, điện hạ muốn đối với ta thế nào thì thế đó, nếu không có tình phu thê, ít nhất..."

Tiêu Chiến không biết tại sao mình lại ngừng, y nói tiếp: "Ít nhất còn có đạo quân thần."

.

.

Mùng năm tháng mười, yến tiệc của thái tử phi bận rộn một ngày, sau khi được về nghỉ ngơi, Tiêu Chiến thay một thân dạ hành y, đạp khinh công nhảy ra khỏi đông cung, sau đó nghiêng người xoay một vòng, từ cửa đông bay ra khỏi hoàng thành, chạy về khu rừng rậm rạp ở ngoại ô.

Tiếng gió trong đêm gấp gáp, Tiêu Chiến len lỏi trong rừng khoảng một canh giờ mới tìm được nơi có ánh sáng, khinh công của y trước giờ không tốt, bình thường chỉ trốn được mấy truy binh, nếu dùng công phu này nghiêm túc chạy đường dài thì không được. Lá cây theo làn gió lay động, âm thanh xào xạc không ngừng, Tiêu Chiến ẩn mình sau thân cây liếc nhìn căn nhà gỗ có chút ánh sáng, sau khi xác nhận xung quanh không có ai, lấy ra một cây sáo nhỏ khắc hoa văn giữa eo huýt một tiếng, một khắc sau, trong nhà gỗ có người mở cửa.

"Công tử." Thiếu niên mở cửa gọi y.

Tiêu Chiến vỗ lên vai cậu, đi theo sau lưng cậu vào nhà, trên giường có một cậu bé khoảng bảy tám tuổi đang ngủ, toàn thân đỏ ửng, dưới trán xanh tím, nhắm mắt nghiến răng, vừa nhìn đã biết toàn thân đau không chịu nổi, cả người đang run lẩy bẩy.

Tiêu Chiến nhìn thấy chau mày, quay người nhìn thiếu niên nói: "Kha Kha, Thời tiên sinh có nói có cách nào giúp nó không đau đớn không?"

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ