Chương 34

1.4K 164 4
                                    

Bên ngoài Tây Phong quan cỏ xanh um tùm, thảo nguyên bát ngát được mấy con suối nhỏ từ đỉnh núi tuyết chảy xuống, trườn bò rồi thấm vào lòng đất nuôi dưỡng, đây là thời điểm tốt nhất để nuôi ngựa và dê. Phóng tầm mắt ra xa hơn là trời xanh mây trắng, một nơi có điều kiện sống quá tốt.

Xe ngựa treo lông vũ đã ngừng ở ngoài quan hồi lâu, thiếu niên đánh xe ngựa miệng ngậm cọng rơm đong đưa, ôm bình nước ngồi trên xe lắc chân, ánh mặt trời trên cao hơi chói mắt, thiếu niên híp mắt lại, gõ lên cánh cửa xe ngựa sau lưng.

"Công tử, người dậy chưa?"

Tiêu Chiến mở mắt, trong xe ngựa trải đệm dày và chăn bông, phần lớn thời gian trên đoạn đường này y đều nằm bên trong, tính toán thời gian đến được Tây Phong quan, đôi lúc căn dặn Tiêu Kha chạy nhanh lên, từ Kinh Đô chạy đến Tây Phong quan chưa đến mười ngày.

Tiêu Chiến ngồi dậy, chuông đầu hổ ở cổ tay theo động tác của y kêu leng keng leng keng, y giơ tay đẩy mở cửa xe ngựa, Tiêu Kha vội dìu y. "Công tử đừng ngồi dậy, cơ thể người vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu."

Tiêu Chiến không trả lời, nửa người dựa bên khung cửa, dùng tư thế này ngẩng mắt nhìn bầu trời vô tận.

Nghị Lang từng nói, thiên hạ này nếu muốn tìm một nơi tốt để sống thì Tây Bộ là tốt nhất. Nơi đó thủy thổ hiền hoà, cây trái phong phú, người dân chất phác, phong tục đơn giản, mục dân cưỡi ngựa chăn dê, đuổi theo mặt trời sống qua ngày.

Tiêu Chiến nghĩ, quả nhiên là nơi tốt.

Tiêu Kha ngồi trên xe ngựa, đưa bình nước cho y. "Công tử, uống chút nước."

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, nhận lấy bình nước nói: "Sau khi ta thay máu với Tỏa Tỏa, mấy ngày sau nó mới hoàn toàn hồi phục."

Tiêu Kha nghiêm túc suy nghĩ. "Gần một tháng, trước khi Thời tiên sinh đưa cậu ấy đi, cậu ấy đã có thể xuống đất chạy rồi."

Tiêu Chiến ừm một tiếng, sau khi uống nước đóng nắp bình lại rồi đặt trước mặt, từ trong xe ngựa lấy ra một cây sáo dài, một tay chống lấy khung cửa nhảy xuống xe ngựa.

Lúc y tỉnh lại từ trên xe ngựa đã cách Kinh Đô ngàn dặm, hỏi Tiêu Kha mới biết, sau khi đổi máu Đoạn Ly Ưu căn dặn nhanh chóng đưa y đi, Tiêu Chiến thầm oán trách, quả nhiên Vương Nhất Bác sớm đã sắp xếp ổn thỏa con đường này cho y.

Tiêu Kha nhìn thấy y nhảy xuống xe ngựa đi loạng choạng mới hốt hoảng cột dây cương lại, gọi với theo: "Công tử."

Tiêu Chiến hít một hơi. "Không sao."

Y đổi máu hai lần, sức khỏe lúc này không so được với trước kia, động tác cũng không còn nhẹ nhàng lưu loát, nhưng y vẫn cố chấp đứng vững, sau khi nhảy xuống ngựa nhìn về chân trời phía xa xa.

Thảo nguyên vô tận, có dãy núi thật cao, đỉnh núi nhập vào mây, xa xa nhìn chỉ là một mảnh trắng xóa mờ ảo, không rõ là tuyết hay là mây.

Tiêu Chiến nhìn, giơ tay đặt trường sáo bên môi, chầm chậm thổi, điệu khúc thê lương hoà cùng cánh nhạn cô độc chao liệng. Tiêu Kha nghe không hiểu khúc này, chỉ đứng sau lưng y, từ xa nhìn Tiêu Chiến một mình đứng dưới bầu trời xanh thẳm, bóng lưng mờ ảo tựa bụi trần, đột nhiên nảy sinh một nỗi u sầu hương đoạn hồn tan.

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ