Chương 30

1.5K 169 21
                                    

Quả nhiên đêm nay đổ mưa.

Tiêu Chiến một đường từ sau núi chạy thẳng về quán đường, áo choàng xộc xệch tuột qua vai, cả người ướt đẫm.

Trên đường y không nghĩ gì cả, cũng không dám nghĩ gì cả, bước chân vào chính đường, hệt như năm đó, y dường như lại nhìn thấy sau trận chiến Vân Nhai quan, Nghị Lang quỳ ở hành lang, lưng eo thẳng như thước, rơi trên người hắn không phải là mưa, mà là máu của đồng môn.

Dưới mái hiên có một dãy lồng chim, Tiêu Chiến từ một bên đi ngang qua, vừa đúng sáu con.

Trong có có một cái lồng đã mở cửa, con chim đó bay đi ra khỏi lồng, đang nhảy qua nhảy lại trên đỉnh lồng các con chim khác, đôi lúc còn nhả ra vài con sâu vào đĩa thức ăn trong lồng, vừa chơi đùa vừa như muốn cho các con chim kia ăn.

Tiêu Chiến nhìn đến ngây dại, bản thân như rơi vào trong thế giới khác.

"Kinh Lược."

Đoạn Ly Ưu ngồi xếp bằng trong phòng, nhìn thấy y gọi một tiếng, ông già rồi, giọng nói không còn khiến Tiêu Chiến kinh hãi như trước kia.

Tiêu Chiến giơ tay mở từng cửa lồng của năm con chim còn lại, phất ống tay áo đuổi chúng đi, mấy con chim ở cùng nhau một lúc, lúc đầu chỉ có con chim trắng cổ xanh lá đập cánh bay vào trong màn mưa, sau đó những con chim khác nối đuôi nhau, Tiêu Chiến đưa mắt tiễn chúng bay ra khỏi mái ngói xanh thẫm mới vào phòng.

Đoạn Ly Ưu nhìn thấy áo choàng y ướt sũng, chìa tay với y, vẫn xem y như trẻ con, muốn y cởi áo choàng đã ướt ra, hong nó bên lò lửa.

Tiêu Chiến đứng tại chỗ không cử động, hai người cứng đờ hồi lâu, Tiêu Chiến mở miệng, giọng nói khàn khàn biến thanh. "Ta năm đó rất trách ông, tại sao lại để một mình Nghị Lang đi ngăn cản tốp truy binh thứ hai."

Đoạn Ly Ưu nghe thấy sững lại một lúc, thu tay về không nhìn y, quay người qua nhìn chằm chằm cái lò trên bàn, bộ dạng hình như cảm thấy rất mất mát.

Tiêu Chiến lại nói: "Ông cũng biết đó không phải lỗi của huynh ấy, ta rõ ràng đã cầu xin ông, ông hứa với ta sẽ cứu huynh ấy, nhưng đến cuối cùng là ta cõng thi thể của huynh ấy về."

Ánh lửa trong mắt Đoạn Ly Ưu mờ đi, lúc đầu khi thành lập Lục Nhạn môn, trong Tốc Ly quán chỉ có sáu đứa trẻ, sáu đứa trẻ này giống như chim non không nhà để về, do ông đích thân dạy dỗ trưởng thành, nhưng nay chỉ có ba đứa vẫn còn sống, ông lại chẳng thể nhìn mặt ai.

Phong cảnh núi non kéo dài, ông vừa ngắm vừa đợi Tiêu Chiến đến, quả nhiên vẫn là chỉ trích ông, y lật lại chuyện cũ, chất vấn những vấn đề bây giờ có vẻ như đã không cần thiết hỏi.

Tiêu Chiến không hay khóc, hỏi ra một câu này lại mang theo giọng mũi, bản tính y phóng khoáng không chịu được gò bó, Đoạn Ly Ưu nuôi y bao nhiêu năm nay, cũng chỉ thấy y từng khóc một lần, đó là vào lúc Nghị Lang chết.

Tiêu Chiến vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt trắng như tờ giấy, ngoài phòng mưa đêm xối xả, làn nước dày đặc vội vã tháo chạy, không có tiếng sấm đùng đoàng, chỉ nghe thấy tiếng đập mạnh bồm bộp trên mái nhà, nước mưa theo đường rãnh của mái hiên xối xuống, chảy dài không ngừng.

[BJYX-Trans] Cung phi sáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ