Chương 111: Lớn tuổi
Giang Trần Âm và Lam Vu Hân tới thành phố Kính Hà cũng đã nửa tháng, cuối tháng Ba, nhiệt độ dần dần tăng lên, những mầm non trên nhánh cây đâm chồi xanh mơn mởn.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Giang Trần Âm đều nhắn tin, gọi điện thoại cho Bạc Mộ Vũ, từ ban đầu chủ động, tới gần đây Bạc Mộ Vũ cũng sẽ chủ động liên lạc với cô ấy. Chỉ là câu chữ của Bạc Mộ Vũ không mang theo sự ỷ lại với Giang Trần Âm như trước kia nữa, nhìn có vẻ trưởng thành hơn nhiều, cũng bớt đi cảm giác thân thiết.
Giang Trần Âm không khỏi nghĩ, ngoại trừ việc sợ bị cô ấy làm tổn thương, liệu có phải Bạc Mộ Vũ vẫn đang trách cô ấy, liệu có phải không thích cô ấy nữa. Nhưng giây tiếp theo Giang Trần Âm lại cười bản thân, những chuyện khác có thể có khả năng, nhưng chuyện Bạc Mộ Vũ không thích cô ấy nữa là không thể, hôm đó hai người còn ôm nhau rất lâu.
Nghĩ tới đây, vành tai Giang Trần Âm liền có chút nóng lên, sao đang ở bên ngoài mà bản thân lại mất kiểm soát vậy chứ.
Nhưng ít nhất Giang Trần Âm cũng cứu vãn được một chút từ Bạc Mộ Vũ, so với việc mất kiểm soát, chuyện này còn quan trọng hơn.
Cô ấy sẽ thử chầm chậm làm Bạc Mộ Vũ buông bỏ phòng bị, không sợ hãi sự tiếp cận của bản thân. Cô ấy tới tìm Bạc Mộ Vũ không phải muốn làm tổn thương Bạc Mộ Vũ thêm lần nữa, cũng không phải vì mục đích khiến Bạc Mộ Vũ buồn bã.
Hơn nữa, thân là trưởng bối, thật ra muốn làm chuyện này cũng có chút khó, cô ấy muốn chầm chậm, chính bản thân cũng cần tiếp nhận chuyện này một cách triệt để.
Quan hệ xã hội của hai người không giống nhau, thỉnh thoảng nhận thức về sự vật sự việc cũng khác biệt, đây là trạng thái vẫn luôn tồn tại từ trước tới nay. Nhưng may mà phần lớn thời điểm, khi suy nghĩ của cả hai về sự việc bất đồng cũng sẽ không yêu cầu đối phương nhất định phải nghe theo bản thân, hai người sẽ đặt cách nghĩ của đối phương bình đẳng với cách nghĩ của bản thân, không hề quan tâm tới vai vế của người kia.
Giang Trần Âm vô thức phát hiện trạng thái này rất ám muội, nếu Bạc Mộ Vũ vẫn còn nhỏ, hơn nữa hai người không sống cùng nhau cũng sẽ không nghiêm trọng như thế.
Giang Trần Âm vừa phiền muộn lại vừa cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô ấy đang ngồi trên phim trường nghỉ ngơi cùng Lam Vu Hân đột nhiên thở dài che mặt.
"Cô giáo Giang, cậu sao thế?" Lam Vu Hân vứt cuốn kịch bản đi, chà tay, muốn gạt đi da gà da vịt trên da, "Mấy ngày nay cậu liên tục thở dài rồi lại cười ngốc, đầu gỗ nhỏ làm gì cậu à?"
"Mình... không có..." Giang Trần Âm chớp chớp mắt, tránh đi ánh mắt thăm dò lại mang theo ý đồ xấu của Lam Vu Hân, hai tay che miệng khẽ cong khóe môi.
"Cậu đừng làm trôi lớp trang điểm của cậu chứ!" Lam Vu Hân vừa ghét bỏ vừa buồn cười nhặt lại cuốn kịch bản đập lên tay Giang Trần Âm, "Nào, nói cho mình nghe tiến triển của hai người trong thời gian này đi, chị... à không, em gái này sẽ đưa ra sáng kiến cho cậu."
Lam Vu Hân biết sau lần giục Giang Trần Âm đi gặp Bạc Mụ Vũ kia, chắc chắn hai người đã xảy ra chuyện gì đó, mấy ngày nay cứ hễ nhàn rỗi là Giang Trần Âm lại trầm ngâm, hơn nữa không phải là loại trạng thái đau lòng như khoảng thời gian trước. Cho nên điều Giang Trần Âm đang nghĩ tới lúc này chắc chắn không phải là vấn đề chuẩn mực đạo đức kia nữa, Lam Vu Hân vô cùng chắc chắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhất Niệm Thành Kỳ
Ficción GeneralTác phẩm: Nhất Niệm Thành Kỳ Tác giả: Tô Lâu Lạc Dịch: choihd (Giáo sư Choi), đã được Giáo sư Choi cho phép up lại trên đây nhé. Độ dài: 134 chương Nhân vật chính: Giang Trần Âm, Bạc Mộ Vũ Thể loại: Bách hợp (Nữ x Nữ), Tình yêu chốn đô thị, Hào môn...