- Con phải uống thuốc để mau khỏe còn về với bà nội và ba có biết chưa?
Charlotte đưa thuốc và nước cho Niran rồi xoa đầu thằng bé, bà nội của nhóc vừa mới về nhà vì sức khỏe không tốt. Còn Engfa đang đi đóng viện phí.
- Thuốc đắng~
Đứa nhóc trên giường uống hết thuốc liền nhăn mặt, nhưng Niran đã rất ngoan vì không nhổ nó ra.
- Con ăn kẹo nè, sẽ không đắng nữa.
Nàng mỉm cười dịu hiền, xé vỏ kẹo ra rồi đút cho thằng bé.
- Kẹo ngon quá, con cảm ơn cô.
Niran toe toét cười với Charlotte, nụ cười của trẻ con thật ngây thơ và đáng yêu khiến nàng phải xao xuyến.
Cạch
Lúc này Engfa vừa trở về, nhìn thấy hình ảnh hai cô cháu vui vẻ với nhau mà cũng vui lây. Cô ngồi xuống cạnh Charlotte, nựng má nàng một cái rồi xoa đầu Niran như tiếp thêm sức mạnh cho đứa nhỏ.
- Mẹ ơi, con ăn cháo với uống thuốc rồi đó mẹ.
Niran lập tức khoe mẽ vì mỗi lần nó ngoan mẹ Engfa sẽ rất vui.
- Ừm con giỏi lắm.
Cô vỗ đầu khen ngợi thằng nhóc.
- Engfa, Charlotte.
Người vừa bước vào là Teaw, sau khi đưa mẹ về thì anh lập tức quay lại bệnh viện.
- Ba, con ăn cháo rồi uống thuốc rồi đó ba.
Đứa nhóc thấy ba thì ngay lập tức reo lên vui mừng, nó đã thiếu vắng tình thương mấy năm rồi đương nhiên là luôn cần có người cha ở bên cạnh.
- Ngoan lắm.
Teaw đặt lốc sữa lên đầu tủ rồi xoa đầu con trai một cái.
Xong rồi quay sang Engfa, cảm kích nói:
- Cảm ơn em đã lo viện phí cho Niran, anh hứa sẽ tìm công việc đàng hoàng làm rồi trả nợ cho em, cảm ơn cả Charlotte nữa vì đã chăm sóc cho thằng bé.
- Anh chỉ cần trả cho tôi phân nửa thôi, Niran cũng là do tôi nhận nuôi mà.
Cuối cùng Engfa đã chịu nở nụ cười với người đàn ông này, Charlotte cũng không còn dành cho anh ta ánh mắt phẫn nộ nữa.
Đấy có lẽ là dấu hiệu đáng mừng. Trước mắt Engfa giờ đây không còn là gã đàn ông cọc tính, đáng ghét mà thay vào đó anh ta đã có trách nhiệm hơn cho gia đình của mình. Chắc là khoảng thời gian qua Teaw đã ân hận thật sự, cũng nên cho anh ấy một cơ hội sửa sai.
- Cũng trễ rồi hai người về nghỉ ngơi đi, anh lo cho Niran được rồi.
Kim đồng hồ đã điểm 8 giờ hơn, Teaw nói rồi đi ra mở cửa.
- Vậy chúng tôi về, chào con.
Engfa gật đầu, sau đó cô nắm tay Charlotte rồi tạm biệt Niran.
- Dạ bye mẹ Engfa, bye cô Charlotte.
.
Cả hai về đến nhà, thay đồ xong thì ôm nhau nằm trên giường, mọi buổi tối đều như vậy. Nằm ôm nàng trong tay, Engfa lại ngẩng ngơ nghĩ một số chuyện.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiền Của Chị Đây, Em Giữ Đi!
FanfictionEngfa Waraha không ngờ lại có một ngày mình quỳ gối trước một người không phải là ba hoặc mẹ. Tuy nhiên đó cũng chẳng phải là điều gì quá tệ, ngược lại, đấy chính là khoảnh khắc đáng lưu lại trong trang nhật ký của cuộc đời cô. - Charlotte Austin, e...