Vài ngày sau, Engfa định lần nữa lẻn vào nhà Charlotte bằng cách cũ nhưng không cần thiết nữa vì mẹ nàng đã hỗ trợ cho cô đường đường chính chính bước vào nhà. Dĩ nhiên vẫn phải giấu ba nàng rồi, do đó nên tận 12 giờ khuya, khi ông ấy ngủ say, cô mới được vào.
- Chị.
Charlotte thấy người yêu liền vui mừng ôm chầm lấy cô, người ta đã đợi suốt đấy.
- Em bé ngoan.
Engfa mỉm cười, tay xoa nhẹ đầu nàng, tiếp đó khóa cửa lại rồi ôm em bé lên giường.
Cả hai ôm nhau trên chiếc giường êm ái, Charlotte gục đầu vào hõm cổ người yêu và nằm ngoan như một bé mèo nhỏ. Bàn tay Engfa ở trên tóc nàng vuốt nhẹ, những ngón tay len vào kẽ tóc gãi đầu cho em bé dễ chịu.
- Phalo bữa giờ cũng nhớ chị, nó buồn đến bỏ cả bữa trưa.
Giọng Charlotte buồn buồn nói, nàng khẽ trút một hơi thở nặng nề rồi tiếp tục dụi vào cô để tìm sự bình yên. Mấy bữa trước, Chompu đưa Phalo về với nàng, cũng kể từ hôm đó con thỏ nhỏ dường như hiểu được nỗi lòng của nàng rồi nó ăn ít đi thấy mà thương.
- Vậy sao? Chị xin lỗi hai mẹ con nhiều lắm.
- Không phải lỗi của chị mà, bây giờ chị ở đây là em yên tâm rồi.
Nàng dịu dàng áp tay lên má cô xoa nhẹ rồi áp trán hai người vào nhau để cảm nhận từng nhịp thở ấm nóng.
- Ngủ thôi bé con, thức khuya không tốt.
Nói rồi cô đặt nàng nằm xuống bên cạnh, hôn lên vầng trán xinh xắn rồi nhốt bé thỏ vào lòng.
- Cũng biết nói câu này?
Charlotte phì cười véo nhẹ mũi cô, chẳng phải thích thức khuya lắm sao, nay còn biết là không tốt nữa cơ. Giỏi giỏi.
- Biết từ hồi yêu Charlotte.
Engfa cười hiền, đặt nụ hôn ngọt ngào vào môi nàng rồi như thường lệ dỗ em người yêu ngủ một cách rất mực yêu thương.
Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều của đôi trẻ. Giây phút họ yên bình trong vòng tay nhau thực sự rất đáng trân trọng, phải chi thế giới này bớt khắc nghiệt hơn một chút thì tốt biết mấy.
.
- Khoảng một, hai ngày nữa nhà chúng ta sẽ trở về Anh, con liệu hồn đừng có kiếm chuyện nữa đấy.
Thông báo của ba vào chiều hôm ấy kéo tâm trạng của Charlotte xuống vực thẳm. Nàng không thiết cãi nhau nữa vì biết có nói thế nào ông ấy cũng không nghe, bất lực thật rồi.
Tối hôm ấy, nàng gọi cho Engfa để nói với cô những lời cuối.
- Engfa của em, em sắp phải về lại Anh rồi, chị ở lại giữ gìn sức khỏe nha.
"Gì chứ em bé, đừng có đùa mà."
Engfa ở bên kia giật thót tim, cô bàng hoàng nói với nàng.
- Em không đùa, ba em nhất quyết muốn vậy, em không còn cách nào khác.
Những giọt nước mắt đã rơi, Charlotte không kìm được mà khóc trước mặt cô, nàng ước chi có Engfa ngay bên cạnh để dỗ dành mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiền Của Chị Đây, Em Giữ Đi!
FanfictionEngfa Waraha không ngờ lại có một ngày mình quỳ gối trước một người không phải là ba hoặc mẹ. Tuy nhiên đó cũng chẳng phải là điều gì quá tệ, ngược lại, đấy chính là khoảnh khắc đáng lưu lại trong trang nhật ký của cuộc đời cô. - Charlotte Austin, e...