Engfa bước qua cánh cổng lớn, trước mắt cô hiện ra khu vườn rộng rãi được chăm bón kỹ lưỡng, những chậu cây kiểng vươn cao đón nắng như muốn khoe ra cái sự đắt tiền của chúng. Đây là dinh thự nhà Waraha, nó được xây dựng bởi lối kiến trúc hiện đại theo kiểu phương Tây, tuy nhiên đồ trang trí đa số đều mang đậm bản chất Thái Lan, nghe thì có vẻ hơi kỳ lạ nhưng nhờ vào bàn tay khéo léo của các kiến trúc sư nổi tiếng cả trong và ngoài nước đã tạo nên sự kết hợp độc đáo và không kém phần hào nhoáng.
- Cô hai, lão gia đang uống trà, phiền cô chờ một chút.
Một người giúp việc kính cẩn dọn trà ra cho Engfa khi cô vừa ngồi xuống ghế sofa.
- Được rồi.
Cô phẩy tay ra hiệu cho người nọ lui vào trong, sau đó gỡ cặp kính đen của mình xuống để có thể quan sát kỹ hơn căn nhà rộng lớn.
Đã lâu rồi, chắc cũng tầm 1 năm hơn Engfa chưa trở về nơi này. So với trước kia cũng chẳng có gì khác biệt ngoại trừ một vài đồ vật mới xuất hiện, ông nội vẫn thích sưu tầm những món đồ cổ và khoe khoang chúng trên những tủ kính được bảo vệ chặt chẽ. Có lẽ sở thích của cô cũng một phần được truyền lại từ ông.
Khoảng 10 phút sau, có tiếng gậy lộc cộc phát ra từ phía trên lầu, Engfa đánh mắt sang nhìn liền thấy ông nội của mình cùng hai vệ sĩ đi theo bên cạnh. Cô lập tức đứng dậy, lễ phép thưa:
- Thưa ông nội, con đã về.
- Ngồi xuống đi.
Waraha lão gia gật đầu rồi đi tới, ngồi xuống đối diện cháu gái.
- Ông gọi con về có việc gì vậy ạ?
- Con hơn 1 năm không về, ta muốn nhìn mặt cháu cũng không được sao?
Thái độ thận trọng của đứa cháu gái khiến ông nội hơi khó chịu, ông nhíu mày trách, lúc nào đứa nhỏ này cũng muốn giữ khoảng cách với ông cả, thật chẳng thoải mái.
- Dạ con không có ý đó.
Engfa lắc đầu chối bỏ, cô cũng thương ông nhưng có vài chuyện thật khó nói.
- Ta cũng già rồi, sớm muộn gì cũng phải nhắm mắt xuôi tay, haizz... trước khi điều đó xảy đến ông nội xin con một chuyện có được không?
Lúc này trong cặp mắt của ông lão tóc bạc phơ nghiêm túc vô cùng, dường như lời nói tiếp theo chính là di nguyện cả đời của ông.
- Dạ ông cứ nói đi ạ.
- Ta muốn con lấy chồng rồi sinh cho ta một đứa cháu cố, về đối tượng ta có thể sắp xếp.
Trông ông có vẻ rất kiên quyết. Hai hàng chân mày Engfa nhíu lại khi nghe lời nói đó, tim cô bỗng hẫng đi một nhịp. Ra là vì chuyện này, cuộc đời của cô lại bị xen ngang nữa rồi.
- Dạ chuyện này... con xin lỗi ông, nhưng con không làm được đâu ạ.
Thế là Engfa không đồng ý ra mặt, chuyện gì thì được chứ riêng việc này thì không.
Nghe thế, Waraha lão gia liền đanh mặt, ông gõ nhẹ cây gậy xuống sàn, hơi đăm chiêu một chút rồi mắng:
- Lại muốn xin ta cho con tự quyết định chứ gì? Một lần còn chưa đủ hả Engfa? Con bất chấp yêu cái thằng khốn nạn đó để bị nó bội bạc còn chưa đủ sao? Con quyết định cái gì, toàn làm chuyện ngu ngốc!
BẠN ĐANG ĐỌC
Tiền Của Chị Đây, Em Giữ Đi!
FanfictionEngfa Waraha không ngờ lại có một ngày mình quỳ gối trước một người không phải là ba hoặc mẹ. Tuy nhiên đó cũng chẳng phải là điều gì quá tệ, ngược lại, đấy chính là khoảnh khắc đáng lưu lại trong trang nhật ký của cuộc đời cô. - Charlotte Austin, e...