Chương 6

145 9 0
                                    

Thầy Chu Quang Kiệt phát bài thi thử môn tiếng anh xuống.

Cái lớp này bình thường giờ tiếng anh không ai nghe giảng cả, thầy cũng không muốn phí tâm lực giảng đi giảng lại một bài cho nên dứt khoát cho kiểm tra luôn, tóm lại với chiến thuật biển đề thì sẽ không xảy ra lỗi gì cả.

Hơn nữa vì phòng ngừa đám học sinh này không trả lời, thầy còn cố ý định chế một số quy định. Ví dụ như bạn học nào trả lời ít nhất sẽ phải giúp giáo viên phê chữa bài thi cả một ngày.

Ai chẳng sợ phải ở lại lớp cuối cùng, cho nên chẳng sợ chỉ đoán mò cũng sẽ viết đầy lấp hết chỗ trống trong toàn bộ bài làm.

Thầy Chu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cuối phòng học nói:

🌸Bài thi làm trong 50 phút, không biết viết văn thì có thể trả lời bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, ai trả lời ít nhất, tan học sẽ phải ở lại cùng tôi chấm bài thi.

Cảnh Nhã Diễm: "?"

Lần đầu tiên cô nghe có loại quy củ như vậy.

Nhưng hiện tại bạn học trong lớp đều đã tập mãi thành quen, không ai có dị nghị gì.

Cảnh Nhã Diễm trải bài thi ra, viết tên mình lên đầu trang giấy. Đầu tiên cô nhìn toàn bộ đề bài một lần, cô phát hiện trên cơ đây đều là đề thi đại học của tỉnh mấy năm trước.

Trong đó có hai bài đọc, cô mơ hồ có ấn tượng.

Tuy rằng thời gian 50 giờ để làm là quá ít nhưng tóm lại cô không muốn là người ở lại lớp tới cuối cùng.

Thời hạn hữu hạn, đương nhiên phải chọn đề nào làm nhanh nhất, lựa chọn tối ưu là bài điền từ vào chỗ trống trong đoạn văn.

Cảnh Nhã Diễm vừa định viết thì lại nghe Lưu Viên Hoa ở phía sau lẩm bẩm:

🌸My sister always hopes _____ to the headmaster by my parents ?

Cảnh Nhã Diễm hơi nhướng mày.

Hai nhị thế tổ này cũng không ngốc, biết nên làm đề nào trước để tiết kiệm thời gian.

Sau đó cậu nghe thấy Bạch Bảo Đình không kiên nhẫn nói:

🌸Tại sao chị em ta không tham gia cuộc thi Nói tiếng Anh?.

Lưu Viên Hoa vỗ đùi:

🌸***, Đình tỷ thật 666, em nhớ rồi.

Cảnh Nhã Diễm: "..."

Trình độ này, dù cho biết nên trả lời câu nào trước cũng không thể dùng nha.

Một lát sau, Lưu Viên Hoa lại hỏi:

🌸Đình tỷ, chị biết <participate> không?

Bạch Bảo Đình lạnh nhạt nói:

🌸Không, trả lời đề tiếp theo đi.

Lưu Viên Hoa trầm mặc một lát, thở dài nói:

🌸<get over>, <dependent>, <satisfied> em đều không biết còn trả lời cái gì?

Cảnh Nhã Diễm nỗ lực cắn khóe môi, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Như này dù có mở sách để trước mặt cũng không biết chép ở đâu.

[Bách Hợp] Mê Luyến Theo Bản NăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ