Thẩm Thiên Hạo bị thương không tính là nặng, Chu Uy Kì trực tiếp đổi từ trong hệ thống một chút thuốc hiệu quả đặc biệt, tin rằng cậu ta sẽ khỏi cực kỳ nhanh.
Chu Uy Kì bế Thẩm Thiên Hạo đến chung cư thuê bên ngoài trường, trực tiếp ném lên giường, rất mau Thẩm Thiên Hạo đã tỉnh lại rồi, chẳng qua vừa muốn ngồi dậy liền bị Chu Uy Kì ấn lại, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Đừng động, cậu bị thương rồi, tôi đang chuẩn bị bôi thuốc cho cậu.
Thẩm Thiên Hạo choáng váng vì bị mấy vết thương trên người làm cho đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trước mắt là Chu Uy Kì cậu ta ghét, lại là môi trường xa lạ, cậu ta khó tránh khỏi đề phòng.
-Chu Uy Kì? Cậu ở đây làm gì? Đây là nơi nào?
-Cậu bị người ta đánh ngất, là tôi bế cậu đến, đây là chỗ tôi ở. Chu Uy Kì thản nhiên nói.
-Cái gì? Bế...
Thẩm Thiên Hạo không nghe thấy cái khác, chỉ bị một chữ này kích thích, thiếu chút nữa nhảy lên từ trên giường:
- Mẹ nó cậu nói cái gì vậy?
Cậu ta đường đường là trùm trường trường X, một người đàn ông ngông cuồng bá đạo, Chu Uy Kì vậy mà nói là bế? Chu Uy Kì lại dám bế cậu ta? Chuyện mất mặt này Chu Uy Kì là cố ý phải không?
Thẩm Thiên Hạo rất buồn phiền, lúc cậu ta bị người vây đánh để Chu Uy Kì nhìn thấy rồi, hơn nữa còn nhìn thấy cậu ta bị đánh ngất, Thẩm Thiên Hạo từng uất ức như vậy bao giờ?Chu Uy Kì chắc chắn là khắc tinh của cậu ta, bảo sao cậu ta lại ghét anh như vậy.
Tránh ra Thẩm Thiên Hạo đẩy Chu Uy Kì một phát, sau đó liền xuống giường chuẩn bị đi, trong miệng vẫn tức giận nói:
- Lo chuyện bao đồng
Không ngờ vẫn chưa đứng dậy liền bị Chu Uy Kì ấn lại lần nữa, Thẩm Thiên Hạo lập tức nhíu mày lạnh lùng nói:
- Cậu tìm chết à Chu Uy Kì?
Chu Uy Kì trực tiếp bật cười ra tiếng:
-Tôi là muốn bôi chút thuốc cho cậu, tức giận như vậy làm gì, lẽ nào sợ tôi ăn cậu sao?
Lo chuyện bao đồng. Thẩm Thiên Hạo vẫn là câu nói đó, hơn nữa chữ ăn này của Chu Uy Kì cậu ta cũng không nghĩ theo hướng khác, chỉ cảm thấy Chu Uy Kì tuyệt đối không có gan làm gì với cậu ta, nhưng tấm lòng tốt này khiến cậu ta rất ghét.
Nhưng Chu Uy Kì không giống với bất kì ai đều sợ cậu ta, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không đặt lời của cậu ta vào trong mắt.Nếu tôi đã đưa cậu về thì sẽ không mặc kệ cậu. Chu Uy Kì nói.
-Mẹ nó ai cần cậu quản chứ?
Thẩm Thiên Hạo tức giận rồi:
-Bố mẹ tôi cũng không quản được tôi, cậu tính là cái thứ gì mà quản tôi?
Chu Uy Kì cảm thấy đứa trẻ động tí là nổi giận này vô cùng đáng yêu, trẻ con đến đáng yêu, chơi rất vui.
Cho nên Chu Uy Kì nhịn cười bỗng nhiên đến gần Thẩm Thiên Hạo, doạ cho Thẩm Thiên Hạo bất giác lùi về sau, chỉ có thể dùng tay chống trên giường đối diện với anh, bởi vì nếu cậu ta không lui, Chu Uy Kì hoàn toàn có loại cảm giác sắp hôn cậu ta rồi, đây là tên quỷ đáng ghét gì chứ.
-Tôi nói muốn quản thì quản.
Chu Uy Kì cười nói với cậu ta.
Bởi vì rất gần, hơi thở lúc Chu Uy Kì nói chuyện đều phả đến trên mặt cậu ta, ngứa ngáy, hơn nữa kì lạ nói không nên lời, hai người đàn ông dựa gần như vậy có buồn nôn không? Chu Uy Kì này chẳng lẽ là một tên thần kinh sao?
-Đồ thần kinh
Thẩm Thiên Hạo mắng một câu, sau đó đẩy Chu Uy Kì ra chuẩn bị rời khỏi lần nữa.
Nhưng lần này Chu Uy Kì không khách sáo như vậy, anh duỗi tay một cái trực tiếp ấn lên vai Thẩm Thiên Hạo, như vậy, một trùm trường dựa vào đánh nhau mà nổi tiếng lại bị ấn lấy như vậy, giấy thế nào cũng không thoát ra được, Thẩm Thiên Hạo ngây ngốc rồi.
- Cậu làm gì, còn muốn ở lại trường X nữa không?
Thẩm Thiên Hạo tức giận từ trong lòng, Chu Uy Kì lại chỉ giữ cậu ta, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Thẩm Thiên Hạo lúc này mới hoàn toàn sửng sốt, cũng giận rồi.Chu Uy Kì cậu điên rồi à?
Bình tĩnh Chu Uy Kì cười khẽ:
-Đã nói là bôi thuốc cho cậu rồi, tại sao dáng vẻ cậu như sắp bị cưỡng gian vậy?
-Cậu...
Thẩm Thiên Hạo tức đến run rẩy cả người, đây là lời nói quỷ quái gì:
- Ông đây đã nói không cần cậu quản, cậu điếc rồi sao?
Chu Uy Kì chỉ đành cởi quần áo xuống cho cậu ta, cưỡng ép cởi: Tôi cũng nói rồi, tôi muốn quản thì chắc chắn phải quản.
-Mẹ nó đồ thần kinh.
Thẩm Thiên Hạo giãy giụa, nhưng trên người vốn dĩ đã đau, quan trọng là Chu Uy Kì này sức lực như trâu, quả thật không giống người bình thường, cậu ta vậy mà hoàn toàn không tránh thoát được kiềm chế của anh.
Đến khi áo trên bị lột sạch hoàn toàn, Chu Uy Kì híp mắt nhìn thân hình còn có chút non nớt nhưng tuyệt đối có tiềm năng của bạn nhỏ, mặc dù có mấy vết thương nhưng không ảnh hưởng tất cả, đại khái bình thường đánh nhau, bắp thịt còn tính là được, đặc biệt là cơ bắp ở ngực, mà hai đầu vú vừa mới lộ ra trong không khí càng là dưới kích thích của thân thể và tâm lý mà hơi dựng thẳng lên, thật đáng yêu.
Chu Uy Kì nhìn cơ thể non nớt lại thanh xuân này trong nháy mắt có cảm giác, nhưng Thẩm Thiên Hạo đơn thuần, cậu ta đâu biết một tên con trai sẽ mơ ước cơ thể của cậu ta, hơn nữa còn là một quỷ đáng ghét, cậu ta chỉ cảm thấy tên thần kinh Chu Uy Kì muốn bôi thuốc cho cậu ta.
Mặc dù không nguyện ý, nhưng tình thế bây giờ cậu ta thật sự không phải đối thủ của Chu Uy Kì, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Thẩm Thiên Hạo quyết định anh muốn bồi thì bối, đợi ngày khác hảo hảo dạy dỗ tiểu tử này.
Cho nên, sau khi Chu Uy Kì dùng thuốc hiệu quả đặc biệt hệ thống cho bôi lên vết thương của cậu ta, Thẩm Thiên Hạo kinh ngạc phát hiện, nơi ứ máu thế nhưng không đau nữa, ngay lập tức không đau nữa, đây là thuốc thần kỳ gì vậy?
-Đã nói tôi là có lòng tốt rồi.
Chu Uy Kì cười khẽ.
-Hừ ai biết cậu mưu tính cái gì, không có chuyện gì mà ân cần thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.
Thẩm Thiên Hạo khó chịu nói.
Chu Uy Kì cười cười không nói gì, đến khi hoàn toàn xử lý xong vết thương trên người Thẩm Thiên Hạo, anh không thu tay về, tay xoa thuốc ở trên eo cậu ta đột nhiên trượt theo eo bụng lên đến chỗ lồng ngực nhô lên trần trụi của Thẩm Thiên Hạo, sau đó nhân lúc Thẩm Thiên Hạo vẫn chưa phản ứng lại, anh niết lấy đầu vú phấn nộn đứng thẳng của Thẩm Thiên Hạo.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit)(Đam mỹ/ Cao h)Thao Nát Những Bá Tổng Đó
Adventure[Tinh, chúc mừng ngài buộc định thành công hệ thống "Thao phiên bá tổng", tôi là hệ thống Tiểu Đinh, ngày tháng sau này mong chiếu cố nhiều hơn.] Chu Uý Kì mệt mỏi một ngày vọt vào tắm rửa, tay đang xoa tóc bỗng nhiên dừng lại, ảo giác sao? Vừa nãy...