Chương 11: Sức mạnh của tình yêu

91 8 0
                                    


Phòng ăn trở nên yên tĩnh.

Tô Dục Chu thấy Túc Khiêm nhíu mày, vẻ mặt kì kì, cậu bật cười ha hả: “Tôi đùa thôi, sao lại để sếp lớn xuống bếp như vậy được?”

Túc Khiêm nhìn nụ cười của cậu thanh niên, không hiểu sao bỗng cảm thấy hơi nghẹn trong lòng, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Chiều nay tôi còn có việc.”

Anh nói thế, như thể đang thuyết phục Tô Dục Chu, lại như đang thuyết phục chính mình.

“Ồ.”

Tô Dục Chu gật đầu đáp một tiếng, bưng bát lên tiếp tục chiến đấu.

Cậu ăn đến là ngon lành, trong mắt ngập tràn tán thưởng và thành kính với đồ ăn, nhưng thật ra là do đói quá thôi.

Có điều, đúng là nhìn cậu ăn trông rất hấp dẫn, thậm chí cả Túc Khiêm đã quen với sơn hào hải vị, chỉ coi ăn cơm như nhiệm vụ cũng cảm thấy đáy lòng nảy sinh khát vọng.

Nhưng thấy Tô Dục Chu chỉ chăm chăm ăn cơm, rõ ràng không mấy để ý tới lời giải thích vừa rồi của mình, Túc Khiêm lại cảm thấy hơi buồn phiền.

Anh khẽ mím môi, ngồi im một lát, cuối cùng đặt chén canh xuống, định đứng dậy rời khỏi bàn ăn, lại nghe thấy Tô Dục Chu nói.

“Túc Khiêm, anh có muốn thử món đậu hũ Ma Bà này không?”

Trong thanh âm nhẹ nhàng còn mang chút nhiệt tình, như thể hoàn toàn không để chuyện vừa rồi trong lòng.

Túc Khiêm lại mím môi, bỗng dưng không muốn đi nữa.

Anh hơi ngẩng lên nhìn cậu thanh niên ở phía đối diện. Cậu đang cầm một chiếc muỗng sạch, múc đậu hũ thơm ngào ngạt cùng với hỗn hợp nước sốt và thịt băm, rưới lên bát cơm.

Khói trắng nóng hổi lượn lờ bay lên, đậu hũ vàng óng ánh, ớt đỏ và hành lá xanh tươi, còn có thịt băm sậm màu, phối với cơm trắng mềm dẻo ngọt thơm. Một món ăn với vẻ ngoài tuyệt hảo khiến người ta không khỏi thèm thuồng.

“Đậu hũ Ma Bà?” Túc Khiêm hơi nhíu mày.

Thấy vẻ mặt của anh, Tô Dục Chu mới nhớ ra món này mình học nấu từ kiếp trước.

Đất nước Trung Quốc mà cậu ở hiện giờ có thêm rất nhiều món ăn nổi tiếng, và cũng có nhiều món đã biến mất.

“À, đây là một món ăn ở quê tôi, chắc anh chưa ăn bao giờ đâu.” Tô Dục Chu nói.

“Món này cho ớt nên có hơi cay, rưới lên cơm rồi ăn như thế này này, ngon lắm, anh thử đi.”

Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, không biết có phải là ảo giác không mà anh như thấy được trong đôi mắt nhạt màu của cậu chút thương cảm.

Anh cúi xuống, nhìn bát đậu hũ đã bị múc mất một phần tư, cuối cùng vẫn cầm thìa, bắt chước Tô Dục Chu rưới lên cơm trắng.

Đúng là… Ăn với cơm rất ngon.

Nhìn cặp mắt đen láy của người kia sáng lên một cách rõ rệt, chút thương cảm nơi đáy lòng Tô Dục Chu bỗng biến mất, thay vào đó là sự vui sướng và cảm giác thành tựu.

Một bé A ngọt ngào như vậy có ai mà không yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ