Thật ra Tô Dục Chu vẫn chưa tỉnh ngủ.
Giờ tốc độ tư duy của cậu rất rất chậm, nghe Túc Khiêm nói xong, cậu vẫn còn ngơ ngác đứng đó chưa kịp phản ứng.
Túc Khiêm nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe mắt vẫn luôn thầm để ý đến Tô Dục Chu, thấy vậy thì không khỏi có chút xấu hổ và mất mát.
Anh rũ mắt, khẽ cắn môi định bỏ đi, lại nghe tiếng cậu thanh niên vang lên:
“À, vậy anh chờ chút, tôi đánh răng đã!”
Túc Khiêm cảm giác được hồi sinh, anh vừa định nói không cần, Tô Dục Chu đã chạy vào trong phòng, hoàn toàn không cho anh cơ hội và thời gian mở miệng.
Túc Khiêm đứng trong hành lang, có chút không biết nên làm gì, giơ tay sờ mũi.
Tô Dục Chu thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh trong phòng, miệng còn ngậm bàn chải đánh răng cùng đống bọt trắng thấp thoáng. Cậu thấy Túc Khiêm vẫn đứng im ngoài cửa thì vẫy tay với anh.
“Ào ây ồi i.” (Vào đây ngồi đi)
Cậu lúng búng nói.
Túc Khiêm đứng đó do dự một giây, cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào.
Rèm cửa đều được đóng kín nên căn phòng không quá sáng sủa, hiển nhiên là Tô Dục Chu bị đánh thức đã vội vàng ra mở cửa.
Túc tiên sinh lưỡng lự, đi tới kéo một bên rèm ra, lại mở cửa sổ cho không khí trong lành trên núi có thể tràn vào.
Anh khẽ nhắm mắt cảm nhận cơn gió mát lành phả vào mặt, sau đó mới quay lại quan sát căn phòng.
Đây là phòng cho khách, nó vốn không có hơi người, nhưng nhờ Tô Dục Chu chuyển vào cùng vài thứ đồ của cậu mà nơi này trở nên có sức sống hơn nhiều.
Trong không khí còn thoang thoảng hương dừa.
Tâm trạng Túc Khiêm bỗng trở nên tươi sáng hẳn.
Bỗng có thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của anh.
Túc Khiêm đi tới cạnh bàn đọc sách, trên đó bày mấy cuốn sách về lập trình, nhìn bìa và các trang giấy thì hẳn là thường xuyên được sử dụng, trên trang sách còn có đánh dấu và các đường gạch chân của chủ nhân. Anh xem qua vài trang rồi để cuốn sách xuống, lại không cẩn thận đụng phải laptop, làm màn hình vốn đang tắt bỗng sáng lên.
Túc Khiêm nhìn một cái rồi thôi, không tiếp tục xem trộm đồ riêng tư của Tô Dục Chu nữa, cũng không dám tùy tiện chạm linh tinh.
Cuối cùng, anh ngồi xuống mép giường.
Phòng tắm không ngừng truyền tới tiếng động.
Túc Khiêm chờ đợi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành giường, tạo thành những tiếng vang khe khẽ.
Cuối cùng, cậu Alpha trẻ tuổi mặc bộ đồ ngủ rộng rãi cũng chịu ra khỏi phòng tắm. Tô Dục Chu đã rửa mặt, trên mặt vẫn còn nước đọng, tóc mái ươn ướt tí tách chảy xuống từng giọt chứng tỏ đã được chải chuốt. Trên mặt cậu là nụ cười rạng rỡ, nhìn ánh mắt là biết cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tầm nhìn của Túc Khiêm chậm rãi đi xuống.
Dưới chiếc áo ngủ là một cái quần đùi, chất vải cũng mềm mại thoải mái, mà có vẻ như em ấy mặc đồ lớn hơn một cỡ, trông có vẻ thùng thình. Chỉ cần nhìn nửa cái bắp chân lộ ra ngoài kia là thấy được chân Tô Dục Chu mảnh mai đến mức nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
Một bé A ngọt ngào như vậy có ai mà không yêu
Não FicçãoTác giả: Yêu Rượu Mơ Nhất (Tối Ái Mai Tử Tửu) Tình trạng: Hoàn (104 chương+38 phiên ngoại) Tình trạng edit: Lết từ từ Sau khi chết, Tô Dục Chu được đầu thai tới một thế giới ABO, trở thành Alpha chất lượng tốt. Do ảnh hưởng từ quan niệm đời trước...