Freen ở trường học ngoài việc học khá bận rộn vào năm cuối cấp, công việc ở bên phía thầy cô cũng rất nhiều. Bởi vì năng lực của cô, giáo viên trong trường đa phần đều rất tín nhiệm, ủy thác cho cô. Vì thế mỗi lần nghỉ trưa, sau khi ăn cơm trưa, Freen liền tất bật chạy đến văn phòng.
Phần lưng đau nhức lại phải vận động nhiều càng thêm khó chịu.
Chân mày nhíu lại thành một đường.
"Bí thư Chankimha!!!!"
Đột nhiên lại có ai đó gọi cô từ phía xa. Freen dừng bước, xoay người nhìn hai cô gái nhỏ hớt ha hớt hải chạy về phía cô.
"Có chuyện gì sao??"
Hai nữ sinh chạy đến trước mặt Freen, bởi vì gấp gáp mà đứng chống lưng thở dốc chưa kịp nói. Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy gương mặt cau có khó chịu của cô, liền cảm thấy phân vân, suy nghĩ có nên nói ra hay không.
"Làm sao?" Gương mặt cô lạnh tanh, hai nữ sinh e dè nhìn nhau, lắp bắp nói:
"Có... có đánh nhau... ở sân trường.."
Vầng trán Freen nheo lại như bà lão có nhiều vết nhăn. Cô đổi hướng đi của mình, di chuyển đến sân trường. Bước chân ba bước thành hai, di chuyển thật nhanh.
Hai nữ sinh phía sau cơ hồ chạy theo cô.
Phần lưng của Freen vì di chuyển nhanh mà ẩn ẩn đau.
.
.
.
Đám đông tập trung ở sân trường, tạo thành một vòng tròn lớn vây quanh một nhóm người. Tất cả bọn họ chỉ là người qua đường đứng xem phần kịch tính, không ai dám xen vào, chỉ đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ. Có nhiều kẻ ham vui còn hô hào tiếp tục, tiếp tục.
Mà nhân vật chính trong câu chuyện này, ở giữa đám đông, cùng một kẻ khác lăn lộn trên sân trường.
Chiếc áo sơ mi trắng đã không còn màu nguyên thủy của nó.
"Becky, đủ rồi. Dừng lại đi." Namo đứng một bên không chịu nổi muốn ngăn cản bạn mình.
Tuy nhiên Becky không để lời nói của cô vào tai, tay của Namo vẫn còn đau không thể dùng lực, bị nàng đẩy qua một bên.
Namo phải nhờ Non đứng ở phía sau đỡ lấy mới có thể đứng vững. Ngay cả cô cũng không thể cản nàng, thì Irin lại càng không có khả năng nhảy vào
Ba người bất lực nhìn nàng đánh nhau với nữ sinh kia. Chính là Tiratt, cô nàng học lớp kế bên, cũng là kẻ đã kiếm chuyện với nhóm bọn họ ở căn tin lần trước.
Cho đến khi Freen xuất hiện.
"Dừng lại!! Đây là chỗ nào để mấy người tự tiện dùng bạo lực vậy hả???"
Giọng nói cô đanh thép, cứng rắn, đủ để đánh tan không khí náo loạn hiện tại, ngay lập tức mọi thứ xung quanh đều lắng đọng lại, chỉ còn lại tiếng bước chân, không ai dám lên tiếng. Và khi âm thanh của cô truyền vào tai Becky, nàng cũng lập tức dừng hành động của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FREENBECK] _ CHUA CHUA NGỌT NGỌT
Hayran KurguTình cảm tuổi học trò với những cảm xúc ngây ngô, bốc đồng và đơn sơ nhất. Đó là yêu sao? Không biết, hai đứa trẻ đó làm sao biết được...