Chương 18: Kẻ thù

315 25 1
                                    

Đây là lần đầu tiên Du Tử Ngữ thấy Phó Hàm cười như thế.

Trước kia, anh chỉ cười nhạo, cười lạnh hoặc mỉm cười một cách xã giao. Trên mặt anh chưa bao giờ xuất hiện một nụ cười trông tự nhiên đến thế, cả khóe mắt và đuôi lông mày cũng dịu dàng cười theo.

Thật là đẹp mắt, đẹp đến mức Du Tử Ngữ không nhớ nổi mình đã khen anh như thế nào, chỉ cảm thấy lần sinh nhật này trở nên ấm áp hơn vì nụ cười đó. Cậu xem nó như món quà, thật lòng nói lời cảm ơn.

Phó Hàm ngạc nhiên, chăm chú nhìn cậu hồi lâu.

Du Tử Ngữ nghĩ anh có lời để nói bèn ngồi ngoan ngoãn chờ, nhìn gương mặt đẹp trai sắc sảo của Phó Hàm, khi không liếc xéo, đôi mắt hoa anh đào kia trông rất hấp dẫn.

Phó Hàm bỗng nhiên đưa tay áp vào mặt Du Tử Ngữ.

Du Tử Ngữ ngơ ngác, theo bản năng muốn gạt tay anh ra, nhưng chợt nhớ tới đây là boss to mình muốn nịnh nợ ôm đùi nên hoang mang vuốt ve tay anh thay vì rút lại.

Cảm giác ngứa ngáy thoắt ẩn thoắt hiện.

Phó Hàm lập tức buông tay, nhíu mày sửa lại tấm thảm đang đắp trên người rồi dùng âm lượng nhỏ nhất nói thầm, "Mới 19 tuổi."

"Anh nói gì á?" Du Tử Ngữ không nghe rõ, thò đầu lại hỏi.

Phó Hàm ngẩng đầu lên, nhìn cầu với ánh mắt sắc bén.

Du Tử Ngữ giật mình, "Sao vậy anh?"

Phó Hàm không nhìn nữa. Anh quay đầu lại, đảo mắt một vòng rồi nhìn chén mì cà chua trứng lạnh lẽo, "Còn ăn không?"

Du Tử Ngữ nhận ra được sự mất kiên nhẫn của anh, vội nói, "Ăn chứ ạ! Trong nồi còn nước lèo, em chỉ cần đổ vào một chút là sẽ ăn được."

"À." Phó Hàm lạnh lùng lên tiếng, điều khiển xe lăn quay về phía sau.

Du Tử Ngữ đứng lên, "Anh đi ngủ ạ? Để em tiễn..."

"Ăn mì của cậu đi." Phó Hàm thẳng thừng từ chối, không nhìn cậu lấy một cái.

Du Tử Ngữ buồn bực ngồi xuống, không cam lòng nói, "Vậy em ăn mì tiếp, anh ngủ ngon nha. Cảm ơn anh đã ở đây cùng em, yêu anh nhất."

Phó Hàm nghe được câu cuối cùng, dừng xe một chút sau đó tăng tốc độ xe lên nhanh nhất rồi quay trở về.

Xe lăn đang yên đang lành lại bị anh biến thành xe điện.

Du Tử Ngữ nhìn, cảm thấy Phó Hàm giống như chạy trối chết vậy, nhưng không bao lâu, cậu lại tự nhủ: Nghĩ cái gì vậy? Anh ấy sao có thể hoảng hốt được, chắc là mệt mỏi hoặc mất kiên nhẫn nên mới rời đi.

Người đã đi rồi, cậu cũng không muốn nghĩ quá nhiều, nhanh chóng thu xếp bữa ăn khuya của mình. Du Tử Ngữ thêm vào chút nước dùng, hâm nóng lại, chén mì trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Lúc làm thì mất nhiều thời gian nhưng chỉ cần vài phút là đã ăn hết. Du Tử Ngữ rửa chén rồi về phòng, không quên liếc nhìn một chút, phát hiện căn phòng ở cuối hành lang của Phó Hàm vẫn còn ánh đèn. Anh ấy chưa ngủ sao?

[EDIT] [ĐAM MỸ] Sau khi bị nam chính từ hôn, tôi gả cho chú của hắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ