Chương 10: Tâm của hắn mệt mỏi quá

1 0 0
                                    


Cố Cửu Tư sững sờ, hắn ngơ ngác đưa tay bụm mặt rất lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần. Liễu Ngọc Như gục xuống giường, rốt cuộc nàng kiềm chế không được nữa mà thống khổ gào khóc.

Tại sao nàng lại bị gả cho một người như vậy...

Tại sao lại bị gả cho một kẻ như vậy!

Làm thiếu gia ăn chơi thì cũng thôi đi, chưa bàn đến tính tình thiếu đứng đắn, chỉ cần hắn thật sự như Diệp Vận nói mà đối đãi nàng có mấy phần tâm ý đã tốt rồi. Nhưng hắn hoàn toàn vô ý! Không chỉ vô ý, hắn còn nghĩ nàng vì tiền tài Cố gia mà lập mưu tính kế, nên mới suy tính cho nàng tiền để hòa ly với hắn.

Những lời tà môn ngoại đạo của hắn nghe thì êm tai, nhưng nếu làm thật thì khéo nàng vừa hòa ly với hắn đã chết chìm trong bãi nước bọt!

Nàng không biết tại sao Cố Cửu Tư chẳng thấu tình đạt lý đến nhường này. Nghĩ tới nghĩ lui, e rằng hắn bất mãn vì bị ép cưới nên mới cố ý làm nhục nàng.

Nàng cũng bất lực giải thích cho hắn hiểu. Cứ coi như Cố Cửu Tư biết nàng bị buộc phải xuất giá thì thế nào? Như hắn đã nói, ai lại vì hạnh phúc của người khác mà chà đạp lên hạnh phúc của bản thân? Cố Cửu Tư nếu thật sự có tâm tư hòa ly thì sớm muộn gì cũng bỏ nàng. Không bỏ thì cũng sẽ không cho nàng sống tốt. Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu cuộc đời làm chính thất mà không được trượng phu yêu mến trôi qua thế nào?

Mẫu thân Tô Uyển chính là vết xe đổ. Liễu Tuyên sở dĩ không bỏ Tô Uyển, thứ nhất vì Tô Uyển nhẫn nhịn, thứ hai vì thân phận Trương Nguyệt Nhi tầm thường còn Tô Uyển lại là thiên kim điển hình. Còn Liễu Ngọc Như? Với Cố gia mà nói, Liễu gia tuyệt đối không thuộc phạm vi cân nhắc của bọn họ, nàng cũng không có huynh đệ nào cho Liễu gia ngẩng cao đầu. Cố Cửu Tư nếu thực sự gặp nữ tử khiến hắn ngưỡng mộ thì sẽ chẳng vì Liễu gia mà không bỏ nàng.

Liễu Ngọc Như càng nghĩ càng tuyệt vọng. Vừa nhớ tới nàng suýt nữa được gả cho Diệp Thế An, người mà nàng đã mưu cầu nhiều năm, nàng liền thấy mình chả còn hy vọng gì. Cả người nàng mất khống chế mà nằm lỳ trên giường gào khóc.

Nàng khóc làm đầu óc Cố Cửu Tư đờ đẫn. Một hồi sau hắn mới từ từ phản ứng, vẫn bụm mặt nói, "Người bị đánh là ta mà?"

Đáp lại hắn là tiếng khóc còn lớn hơn.

Cố Cửu Tư cảm tưởng tiếng khóc này làm đầu hắn phình to ra. Hắn vội nói, "Đừng khóc, đừng khóc, ta im đây. Ngươi khóc đau cả đầu. Ai da, được rồi, ngươi ăn gì không?"

Liễu Ngọc Như không trả lời mà tiếp tục khóc. Bụng Cố Cửu Tư kêu ùng ục. Buổi sáng hắn bị cha đánh, sau đó lôi đi đón dâu, kế đến bị người ngoài lôi kéo uống rượu; cơm chưa ăn một hạt nhưng đã uống cả đống rượu. Hắn đứng dậy đến bên bàn lấy bánh trái, rót chén trà, vừa ăn vừa quan sát Liễu Ngọc Như.

Liễu Ngọc Như vẫn đang khóc, Cố Cửu Tư hoang mang không rõ sao một người có thể khóc thành bộ dạng này.

Hắn bưng bánh ngọt qua, thở dài nói, "Đừng khóc, ăn chút đi. Ăn vào ngươi sẽ cao hứng hơn nhiều."

1Место, где живут истории. Откройте их для себя