cao ốc ngày mưa.
bảo lê lết những bước chân nặng nề sau mớ công việc gọi tên em cả ngày hôm nay. những áp lực dường như tích tụ lại mỗi ngày, khi em phải cố gồng mình để gạt bỏ những vết thương đang từng ngày in hằn lên da thịt.
nhưng có thể làm gì khi khắc nghiệt cuộc sống luôn hành hạ em đây?
cơn mưa cứ thế mà dai dẳng không dứt. rồi sẽ có một lúc nó không còn rơi nữa, mưa sẽ tạnh và lại thấy cầu vồng. em cứ tự nhủ như thế rồi lại nặng nề bước đi, và gồng mình với ngày mai đang đến.
về nhà với căn nhà thuê tạm bợ.
đã 11 giờ khuya. hôm nào cũng đi về vào giờ này, riết thành thói quen, do vậy mà bảo không ăn quá nhiều bữa trong ngày. hôm nay là thứ 7, có chương trình rap việt mà em yêu thích. thật ra thì em đã mê rap từ lâu, nhưng có vẻ như duyên chưa đến, thời chưa tới, em vẫn đang lặn ngụp trong việc khẳng định bản thân. vẫn là những demo dang dở, những bài nhạc không hoàn chỉnh trên soundcloud. cuộc sống của đồng tiền làm chủ đã cuốn em vào guồng quay phải duy trì sự sống. bảo đành gác lại đam mê và chỉ trau dồi nó qua việc làm nhạc mỗi khi rảnh rỗi. một phòng thu mini trong căn nhà không mấy khang trang nhưng tương đối đầy đủ thiết bị. bé bảo đã dành dụm cả năm trời làm lụng để mua được tất cả. và ngọn lửa đó thì vẫn luôn hừng hực mỗi ngày, nhưng lửa chỉ cháy một chút. thế là em đã đam mê dòng nhạc này được mười mấy năm, từ ngày cậu bé ấy nghe bài nhạc đầu tiên của mối tình đầu – "tiểu thuyết tình yêu".
những câu chữ tiếp tục được chảy ra, và dòng flow đã được kết nối với con beat do người em của bảo là tuấn anh thực hiện.
"mưa sẽ không còn rơi
nước mắt rồi cũng khô và tim em sẽ không dừng lại
những món quà kỉ niệm, một thời gian sẽ không dòm tới
và anh sẽ thoáng qua trong tâm trí..."cơn mưa ngâu rồi sẽ dứt, người lụy tình sẽ có lúc phai đi nỗi nhớ thương. nước mắt đó rơi lâu ngày rồi sẽ khô đi. em thì vẫn sống, vẫn tiếp tục cuộc đời còn đang phía trước. trưởng thành là khi em đã hoàn toàn nhìn nhận điều gì nên giữ lại, nên buông bỏ.
quá khứ ở lại phía sau, em thì vẫn bước đi, tiếp tục với những guồng quay cuộc sống dù trái tim em vẫn còn âm ỉ nỗi đau chưa được chữa lành.
em đã từng có những món quà mà người đó tặng, với sự trân trọng luôn để ở một góc đẹp nhất trong căn nhà thuê khiêm tốn ấy. nhưng dường như khi thời gian càng trôi, bận rộn quá nhiều đã khiến em dần quên đi những kỷ niệm đó, dần dần chúng đóng bụi ở ngay chính góc đẹp nhất ấy.
đã lâu em không để ý đến.
đã lâu chúng mất dần trong tiềm thức của em.
mọi thứ phai mờ theo thời gian, dù là những "kỉ vật" chăng nữa, cũng phải đến lúc nó trở nên mờ nhạt trong mắt người sở hữu.
và ngay cả "anh", cũng dần mất đi trong trí óc của chàng trai đang vật lộn hằng ngày với cuộc sống.
mối tình đầu đó tựa như ánh sao trời, đã từng ở "vị trí đặc biệt", nhưng dần dần trở nên bình thường và không tồn tại.
BẠN ĐANG ĐỌC
andray | cao ốc 20
Fanfictionanh còn giữ em trong tim không? nơi tầng cao đó vẫn còn mưa rơi.