hôm nay mưa lớn đầy dai dẳng.
bảo tiếp tục dầm mưa vì em không đem dù. em hay bị mất trí nhớ tạm thời, rõ là đã nhắc bản thân phải để dù vào cặp, vậy mà vẫn quên. tật "não cá vàng" bao năm vẫn thế, nên dường như trong khoảnh khắc nào đó, em đã quên bản thân mình.
bước chân càng trở nên chậm dần. em không đủ sức để về đến nhà nữa, nhưng vẫn phải cố gắng gồng mình để không có bất kì ai thấy được vẻ mặt mệt mỏi của bảo. dòng người với những cây dù cứ thế lướt ngang thanh bảo, chỉ một mình em dưới trời mưa trắng xóa, trông tiều tụy đến não nề.
về đến nhà cũng là lúc 10 giờ đêm.
vứt hết quần áo ướt vào máy giặt, em lau mình và mặc tạm bộ đồ ngủ chẳng buồn tắm rửa, cũng chẳng ăn uống gì. bây giờ, em chỉ muốn nằm xuống giường vì đã chịu đựng một ngày quá mệt mỏi, chiếc lưng của em bây giờ đã thành ông già 70 tuổi rồi.
"đau chết đi được"
rủa thầm trong miệng, em với lấy điện thoại và vô thức lướt mạng.
cuộc gọi đêm đến từ anh khoa.
- em về đến nhà chưa? anh trước cửa rồi này.
- để em ra mở cửa ạ.
hoàng khoa bước vào. căn nhà trọ khiêm tốn như được hồi sinh sau nhiều ngày chỉ có thanh bảo ở lại. lâu rồi mới có khách đến chơi, nhưng đầu em cứ quay như chong chóng, đứng mà chẳng còn vững.
- ô mày có sao không đấy? anh thấy em tiều tụy quá
- em không sao đâu, chắc do mấy hôm nay ngủ muộn
- đó giờ em vẫn thế mà. đâu đưa trán anh xem... trời ơi bảo ơi em sốt rồi này, nóng hổi luôn á.
- thôi kệ đi anh, em ngủ một đêm sẽ khỏe ấy mà
- mày cứ cứng đầu vậy đó bảo, không có kệ gì hết, nằm nghỉ đi để anh đi nấu cháo.
không còn cách nào khác, em đành ngoan ngoãn nghe lời. nhìn người em run lên cầm cập, khoa biết ngay em dầm mưa đi về, thằng bé luôn cứng đầu như vậy.
- ăn đi, rồi nghỉ ngơi dùm tui. làm việc cũng đừng quá sức, vừa phải thôi em. còn cái vấn đề anh sang đây ấy... à thôi ăn xong đi anh nói.
bảo không nói lời nào, cứ thế ăn từng muỗng một cách đầy chậm rãi. trong em rất nhiều suy nghĩ cần phải chia sẻ ngay với anh khoa, nhưng đôi môi bận ăn cháo và cũng lười nói. thở dài một cái. những ngày trầm mặc như thế như một chiếc đồng hồ với vòng lặp quen thuộc.
tích tắc tích tắc.
ngày nào cũng là nỗi nhớ đó, luôi dai dẳng và được cất kỹ ở một góc trong tim. mối tình đầu đã cắm cọc rất sâu, đến mức bảo cảm nhận rõ ràng nỗi đau đang nhói lên mỗi đêm, khi đã nằm lên giường và chuẩn bị an giấc.
nhưng em đã cố giấu đi.
- được rồi. bây giờ thành thật với anh mày nào. em còn thương người cũ chứ nhỉ?
- vâng anh. mối tình đầu mà, không quên được.
- nhưng em tính để thế mãi à? để mối tình đó gây vấn vương, rồi em đều phải trải qua cảm giác đau khổ đó mỗi ngày. cách bận rộn để quên đi không phải là cách hay đâu. em có thể giả vờ với thế giới rất giỏi, nhưng với bản thân em thì hoàn toàn thất bại.
BẠN ĐANG ĐỌC
andray | cao ốc 20
Fanfictionanh còn giữ em trong tim không? nơi tầng cao đó vẫn còn mưa rơi.