2. Ở hay không ở?

1K 79 45
                                    

Bỗng có tiếng gọi dõng dạc từ bên ngoài truyền vào, cắt ngang lời nói của tôi:

"Chú Ba, chú Út đâu rồi?"

Tôi lập tức quay ngoắt lại về nơi có tiếng gọi.

Trước mắt tôi là một chàng trai có dáng người cao dong dỏng, nếu nhìn người đoán tuổi thì chàng chắc chỉ nhỉnh hơn đôi mươi. Khuôn mặt trông chất phác, ra dáng của một con người thiện lương và đầy lòng tốt.  Tóc búi củ hành gọn gàng, chỉ vài sợi tóc con ương bướng  mà rơi ra trước trán. Tay chàng vác thúng trầu được đan bằng tre một cách công phu, theo tôi ước tính thì chỉ còn độ vài lá trầu ít ỏi trong chiếc thúng đó.

Có lẽ chuyến buôn hôm nay không khá khẩm mấy, nên sự mệt mỏi pha trộn với thất vọng hiện diện rõ trên mặt chàng. 

Nói về việc đoán cảm xúc người khác qua nét mặt thì tôi giỏi lắm đó, không phải chuyện đùa đâu.

Cơ mà, có chút hao hao giống đọng lại trên gương mặt của cậu bé này với chàng trai kia. 

Tôi chợt nhận ra một điều sai sót trong cái mớ hỗn độn mà đầu tôi "phản ứng nhanh", rồi đưa tay vỗ trán, như muốn chửi rủa cái suy nghĩ ngu ngốc của tôi ban nãy. Quên mất, sử sách gọi họ vắn tắt là Tây Sơn tam kiệt. Đã là anh em trong nhà, ắt phải giống nhau chứ nhỉ?

Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh thôi. Thế mà tôi lại quên khuấy đi cái kiến thức căn bản này, thật đáng chết quá đi. 

Cậu không nói không rằng, chỉ lẳng lặng chạy ra, đỡ lấy thúng trầu từ tay người nọ, bỏ tôi lại sau lưng một cách phũ phàng. Thôi nào, bận tới đâu thì ít nhất cũng phải để ý tới người ta một tí đi chứ.

Chàng chợt rời ánh mắt, nhìn tôi đang đứng loay hoay trong nhà bằng vẻ kinh ngạc và thoáng chút nghi hoặc:

"Cô là ai?"

Tôi lúng túng, cố né tránh cái nhìn sắc bén đó bằng cách nhìn đi nơi khác và tận dụng tài luồn lách siêu phàm của tôi để tìm câu trả lời sao cho phù hợp, không một chút sai sót nào vô lí. Thôi thì cứ việc nói tên trước đi nhỉ? Còn việc thân phận là ai, khi nào được người hỏi rồi sẽ trả lời sau.

"Tên tôi là Nhật Hạ. Anh muốn gọi sao thì tùy nhé."

Chàng gật đầu với câu trả lời, như muốn ra hiệu rằng chàng đồng ý với câu trả lời hợp lệ ấy. Rồi chàng tiến lại gần cái sạp đan bằng nứa được đặt ở trước hiên nhà, trông cái sạp đó yếu ớt vậy nhưng lại chắc chắn vô cùng. Quả là nơi xứng đáng để bình tâm thưởng trà mà. 

Tôi bẽn lẽn nhích lại từng bước, từng bước tiếp cận lại gần, sau đó bị ánh mắt chàng bắt gặp. 

"Cứ ngồi đi. Tôi có răn cấm cô đâu mà phải e sợ?" Chàng cười xòa, vẫy vẫy tay ngoắt cho tôi lại ngồi, phủ dụ làm cho tôi yên lòng. "Cho cô ngồi."

Lúc này tôi mới dám đặt đít xuống, thở phào nhẹ nhõm. Mà tại sao tôi lại sợ thế cơ nhỉ? Có phải đứng trước vua chúa gì đâu cơ chứ? Hay do vẫn chưa quen được với cảnh xuyên không này? Mà dù có ti tỉ lí do nào đi chăng nữa, cũng chẳng gây được sự chú ý của tôi với cậu nhóc từ trong nhà chạy ra.

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây SơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ