"Nhật Hạ. Tôi đang tò mò không biết cô đang làm gì ở ngoài đó đấy", Chàng nhìn tôi đang loay hoay, cặm cụi chơi với vật thể nào đó ở ngoài sân. Tầm này đã xế chiều rồi, nên nắng không còn gắt như buổi ban trưa nữa, mà thay vào đó là thoảng chút dịu dàng đầy sắc cam đỏ. Và tôi cũng được tự do nghịch gì thì nghịch mà không sợ cảm nắng luôn, "Không đi chơi với thằng Út thì cô cũng ngồi ngoài đấy chơi. Có gì vui chứ?"
"Lần trước tôi nói với anh như nào?", Tôi ngoảnh mặt lại nhìn, vô tư cười trừ cho qua chuyện, "Anh ngồi ở đấy không biết tôi ở ngoài này đang vui chuyện gì cả. Muốn biết thì anh ra đây xem."
"Cô kể tôi nghe không được sao?", Chàng nài nỉ.
"Bận rồi, không kể đâu", Tôi dài giọng đáp, rồi tiếp tục làm việc riêng của mình. Kì thật tôi đang bận xem một con bướm nhỏ đến hút mật ở một bông hoa vừa nở rộ, đôi cánh dập dìu đầy tĩnh lặng. Tôi đã để ý đến việc này từ lâu, cũng như dự đoán được việc sẽ có côn trùng khác bay đến hút mật, khi nhánh hoa vẫn chưa chịu nở, cứ e thẹn dò xét thế giới bên ngoài đến cẩn trọng. Nó vô tư hút lấy hút để mật hoa, đánh chén một bữa thật no nê và trù phú mà không quan tâm đến nạn nhân của nó ra sao. Thậm chí tôi phải nén lấy hơi thở của mình, không dám thở mạnh vì sợ con bướm bay mất.
Chàng một phần vì tò mò, một phần vì thấy không thể dụ dỗ được tôi nên đã đích thân đến xem. Và...
Mọi thứ trước mắt chàng chỉ đơn thuần là một con bướm đến đậu trên cánh hoa thôi.
"Cô tốn thì giờ vô ích chỉ để xem cái này thôi à?", Chàng lên tiếng, "Đằng nào nó chả bỏ đi. Thế là cô cũng phải tìm cái khác để ngắm tiếp."
"Mọi ngày nó có đến đây đâu. Đúng dịp hoa nở nó mới chịu đến để hút mật, rồi sau đó bỏ đi", Tôi đáp, "Lướt qua bông hoa này chỉ trong vài khoảnh khắc nhỏ, để rồi ngó lơ nó mà đến chơi với nhiều bông khác tỏa hương hơn nhiều."
Chàng gật đầu, như đã hiểu ra một phần trong câu nói của tôi. Tôi cũng đang cố hết sức giải thích những gì trong đầu tôi một cách ngắn gọn và súc tích nhất có thể, bởi khi tôi nói dài dòng quá thì e là chữ có chữ không. Quay qua quay lại thì con bướm đó cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, nó phũ phàng bay đi mà không nói lời chào đến cho bông hoa mới nở ấy. Tồi tệ ghê. Tôi mà có phép thuật, chắc chắn tôi sẽ bắt con bướm này lãnh đủ trách nhiệm nó chỉ "vô ý" đánh chén một bữa.
"Cũng như cô sợ tôi đi lên miền xuôi ngược bán buôn, bỏ cô ở nhà để rồi không thèm quan tâm đến sao?", Chàng cười nhẹ.
Nghe xong câu này tôi muốn cười đến nơi, nhưng phải nhịn lại. Một phần là vì nếu cười lên như thế thì mất lịch sự lắm, thứ hai là vì tôi không thèm. Có cho miễn phí tôi cũng chả thèm mơ tưởng tới mấy cái đó đâu. Trừ khi tôi đắp chăn lại và đi ngủ mới mơ thấy được thôi.
"Anh nghĩ là tôi đang luyến tiếc ư?", Tôi nhếch miệng cười, "Sai ý rồi. Thứ tôi đang muốn nói là sự phũ phàng của sự vật lẫn thì giờ quanh ta. Chứ vì tiếc nuối một người thì tôi nói làm gì chứ?"
Tôi lại nói dối đó, đừng tin.
Chàng đưa tay xoa đầu tôi, rồi khẽ khàng nói :
"Nhật Hạ, tôi coi cô như em mình, quan tâm đến cô cũng như hai đứa chúng nó. Chắc chắn sẽ không có việc tôi phũ phàng đến thế đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn
Historische RomaneMột triều đại võ công oai hùng, trải qua hai mươi bốn năm tồn tại, nay sụp đổ dưới chân voi một cách tàn nhẫn. Một cô gái mang hoài bão to lớn, muốn chiêm ngưỡng những trận chiến nằm bất động trên trang sử vàng, nay lại phải đau khổ chứng kiến mọi t...