5. Bài học đầu tiên

647 60 17
                                    

"Nếu chị không biết chữ, thì để tôi dạy chị thử xem?" Huệ lên tiếng "Được chứ?"

"Sao cũng được," Tôi gật đầu. "Mà một đứa trẻ như cậu có lo liệu nổi chuyện dạy học cho tôi không đấy?"

"Chị nghi ngờ khả năng của tôi sao?" Cậu nhíu mày hỏi.

"Không, không có gì," Tôi vội xua tay, rồi cầm lấy cọ và giấy đặt hết cả vào tay cậu. "Gạt chuyện đó qua một bên đi. Giờ ta học cái gì trước?"

"Nhận dạng mặt chữ," Cậu trải phẳng tờ giấy lên sạp, nhúng cọ vào nghiên mực đen tuyền. "Nếu không chịu học ngay từ đầu, thì tôi e là chị sẽ khó mà trụ vững trong cái thời cuộc mục nát này. Chị hiểu chứ?"

"Hiểu," Tôi đáp gỏn lọn.

Cậu đưa tay thoăn thoắt viết những hàng chữ mực đen đều đều. Tôi chăm chú nhìn, cứ ngỡ như mấy con rồng bay lượn trước mắt tôi vậy. Tuy không hiểu được hết các chữ thời xưa, nhưng đối với tôi, cứ hễ thấy ai viết được như thế cũng gọi là đẹp rồi.

Còn phải nói, mới nhỏ tuổi mà đã viết đẹp thế này, thì tương lai quá xứng đáng làm vua, còn bàn cãi gì nữa chứ? Chỉ cần nhìn cái chiếu chỉ dịch thuật chữ Hán sang chữ Nôm của ngài cũng đủ biết.

Đôi mắt tôi thu được 2 dòng chữ khá dài, lại còn chằng chịt những kí tự khó nhớ:

天𑗶 地坦 举拮 存噲 子𑥵 孙𑥙 六𖒹,

三𐀧 家茄 国渃 先𐓀 後𒖖 (1).

Viết xong hai dòng chữ ấy xong, cậu quay qua nhìn tôi với ánh mắt vừa chờ đợi cho tôi nhìn hết nhiêu đó chữ, vừa lóe lên tia hi vọng nhỏ nhoi mà cậu gửi gắm ở tôi.

Còn nhìn cái gì nữa? Tôi không trả lời hay có chút tiến triển nào đâu, đừng nhìn. 

"Cậu nhìn cái gì đấy?" Tôi nhíu mày hỏi

"Tưởng chị cho tôi hi vọng cuối cùng, nhưng lại không có," Cậu thở dài.

"Ơ hay! Cái tên ngốc này," Tôi huých nhẹ vào tay cậu. "Không dạy thì lấy đâu ra chữ nghĩa mà biết?"

"Đùa chị thôi," Cậu cười xòa, chỉ vào tờ giấy. "Những dòng trên là bài đọc đầu tiên trong Tam thiên tự (2). Tôi nghĩ, chị lớn phổng thế này rồi, nên bỏ qua bước cơ bản nhất" 

"Sao lại bỏ bước cơ bản?" Tôi cảm thấy khó hiểu nên liền hỏi 

"Chị lớn hơn tôi tận ba tuổi, há lại học các bước cơ bản như đám nhỏ ở làng tôi?"

"Rồi rồi. Tùy cậu," Tôi ngán ngẩm gật đầu. Thứ tôi muốn học không phải là học chữ ngoằng ngoèo thời xưa, thứ tôi muốn học bây giờ là lịch sử.

Phải, là lịch sử!

Hoặc là Ngữ Văn nhưng với chữ Quốc ngữ. Chứ đừng cho tôi học cái chữ này trời ơi! Như bùa chú ấy

Cậu nhanh chóng viết lên tờ giấy thẳng thớm một chữ 天, rồi quay qua nhìn tôi:

"Đây là thiên, hoặc nếu chị hiểu đơn giản thì nó là trời."

Tôi ồ lên một tiếng, nhanh nhảu đáp:

"Là chữ thiên trong Tiệt nhiên định phận tại thiên thư sao?"

[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây SơnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ