Tôi đưa mắt nhìn Huệ, trố mắt kinh ngạc trước cậu nhóc đang đứng trước tôi đây.
Ai nói gì thì nói chứ tôi là tôi không tin đây là thiếu niên choai choai mười ba tuổi đâu! Mười ba tuổi gì mà nhỉnh hơn tôi một chút, đã vậy vai rộng, khác hẳn với mấy đứa cùng lứa tôi hay gặp ở thời tôi. Chúng nó chỉ biết làm trò, phá phách um sùm khắp phố mà thôi.
"Như ban nãy đã nói, thì cậu nhỏ hơn tôi tận ba tuổi?" Tôi chuyển mục tiêu sang nhìn cậu, chỉ thấy cậu gật đầu như để trả lời mà không cần mở miệng ra nói. Thế là tôi liền nói tiếp. "Nếu như không biết cậu mười ba tuổi thì..."
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhanh nhảu nói:
"Trông cậu thế này thì có phải giống một thằng nhóc tuổi ăn tuổi lớn không hả? Người gì đâu mà cao hơn cả tôi nữa vậy?"
Nói vậy chứ...
Đúng là cậu ta cao hơn cả tôi thật... Thời này tôi nhớ là thời buổi loạn lạc, "một trăm đồng tiền không được một bữa no"(1) cơ mà??? Sao lại có thể cao hơn tôi được? Hay do gen di truyền rồi?
Mà nói gì thì nói, chứ mấy cụ thời xưa toàn cao phát khiếp, chứ ai đâu như mấy thằng xóm tôi, ăn nhậu hút chích xong suy thoái cả giống nòi.
Nhạc chỉ biết lắc đầu, còn hai cậu em thì được một mẻ cười tủm tỉm ra trò, hùa nhau chọc tôi. Được... được lắm. Phải nhịn, Nhật Hạ, phải nhịn! Điên mất thôi.
"Mà trông trang phục của chị lạ thế? Từ xưa tới giờ tôi chưa thấy ai ăn mặc như chị đó." Lữ lên tiếng, không còn chút e dè nào bám trên khuôn mặt choai choai của cậu nữa. Có lẽ dư âm của tiếng cười, của trò cười mà tôi vừa tạo ra ban nãy đã khiến cậu cởi mở với tôi hơn nhiều rồi. "Hay chị là con của một lão quan nào đấy? Gấm vóc thế kia, chắc đắt lắm nhỉ?"
Cái trí tưởng tượng đơn giản nhưng ngây ngô kia đã làm tôi bật cười. Mà thú thật, cười cho lắm xong tôi không biết trả lời như thế nào cho nó hợp lẽ, thành ra mặt đơ lại, từ cười tự nhiên chuyển sang cười trừ luôn rồi.
Nguyên đống quần áo tôi mặc trên người không đắt là bao (chỉ áp dụng với thời của tôi thôi nhé), cũng không phải con của lão quan nhũng nhiễu nào ở đây cả. Thứ đáng nói ở đây là tôi đến từ một nơi khác tới.
Là từ Đại Việt của hơn hai trăm năm sau!
Không biết phải giải thích như nào cho cậu hiểu đây... kể ra thì chắc chắn sẽ không tin đâu. Thôi cứ biện lời nói dối cho thuận miệng, cứu thế cho tình huống nguy ngặt này trước đã.
"Cậu thấy tôi ăn mặc lạ như vậy cũng phải. Vì tôi từ một nơi khác tới." Tôi phân bua. "Từ một nơi xa, rất xa."
"Nếu xa như thế, sao chị lại tới đây được?" Cậu tròn xoe mắt, tò mò hỏi thêm.
Haha....
Câu này tôi nín miệng luôn rồi.
Biết là tò mò sẽ học hỏi thêm nhiều thứ mới mẻ, nhưng mà...
Đừng có mà tò mò những câu làm tôi ngậm miệng luôn chứ!
Tôi lúng túng gãi đầu, rồi liếc nhìn đi chỗ khác, cố né ánh mắt trong veo đang chờ đợi một lời giải đáp từ tôi. Không có gì để nói nữa cả, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Nói là từ rất xa tới, thế thì... Tôi sẽ biện minh bằng cách rất hay dùng của những kẻ bí ngôn như tôi hiện giờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cảm Hứng Lịch Sử] Trở Về Thời Tây Sơn
Ficción históricaMột triều đại võ công oai hùng, trải qua hai mươi bốn năm tồn tại, nay sụp đổ dưới chân voi một cách tàn nhẫn. Một cô gái mang hoài bão to lớn, muốn chiêm ngưỡng những trận chiến nằm bất động trên trang sử vàng, nay lại phải đau khổ chứng kiến mọi t...