---
*****
Ngày thứ 10
Vẫn còn quá sớm để thức dậy nhưng mà giờ Conan đã tỉnh giấc. Cậu uể oải dụi mắt để cho tỉnh cơn buồn ngủ trong người, trong đầu lại nhớ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Càng nhớ càng thấy tức, một ngày đã trôi qua khi cậu ở bên này, nhưng Haibara cư xử như thể cậu không tồn tại vậy. Lúc nào cô cũng cắm cọc dưới tầng hầm, hoặc ở trong phòng cả ngày để làm gì thì có Chúa mới biết. Cô chỉ ra ngoài khi đến giờ ăn và tắm rửa thôi.
Conan tự hỏi cô đang bị cái quái gì vậy ? Nếu cứ như này thì làm sao mà hỏi chuyện rõ ràng được. Nếu không vì tiến sĩ khăng khăng đòi cậu ở lại đây thì có lẽ Conan đã dọn về nhà mình rồi.
Cậu thở dài, quyết định rời khỏi giường để xuống bếp pha 1 ly cafe nóng.
...
Về phía Haibara thì cô đang cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cố gắng để chìm vào giấc ngủ nhưng không thành. Kể từ khi biết rằng Conan sẽ ở lại đây thì điều đó đã cho Haibara 1 cảm xúc rất lạ, cô cũng không biết gọi nó là gì. Cô rất vui mừng khi thấy cậu vẫn ổn, nhưng lại cảm thấy rất kì lạ khi 2 người nhìn nhau. Haibara đang bối rối với cảm xúc bên trong mình, thế nên cô đã chọn cách tránh mặt cậu.
Haibara vẫn nhớ rất rõ những gì đã xảy ra ở cái đêm đó trong bệnh viện, thật thì cô rất thích cái cách mà 2 người nói chuyện với nhau đêm đó, như thể họ đang chìm vào thế giới riêng của nhau vậy. Nhưng rồi Haibara lại thấy hình ảnh Ran hiện ra, dù Conan không thể hiện ra bên ngoài nhưng nhìn vẻ mặt cậu là cô thừa biết cậu vẫn muốn trở về bên Ran. Điều đó khiến con tim Haibara đau nhói lên.
Cô biết mình cần phải dừng việc suy nghĩ tiêu cực lại, nhưng lại bất lực chẳng thể làm được.
Haibara thở dài, quyết định rời khỏi giường để xuống bếp pha 1 ly cafe nóng.
...
Cả căn nhà rơi vào tĩnh lặng khi Haibara mò đường đi xuống bếp. Cô thậm chí còn không thèm bật đèn trong nhà lên vì chỉ vài phút nữa thôi thì mặt trời sẽ mọc. Haibara vẫn từng bước đi về phía nhà bếp, cho đến chỉ còn vài bước thì khựng lại vì thấy Conan đã ở đó từ trước.
Cô sững người trong vài giây, tưởng rằng chỉ có mỗi mình thức dậy vào giờ này. Haibara định quay lưng trở về phòng thì nghe thấy tiếng của Conan gọi mình :
"Haibara." - Giọng cậu trầm hơn bình thường.
"Ơ-Oh, là cậu là Kudo-kun."
Haibara lắp bắp, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Nhưng với đôi tai thính của mình thì Conan dư sức nhận ra trong giọng nói đó chứa đầy sự gượng gạo, và điều đó khiến cậu rất bức bối trong lòng.
"Đi đâu đấy ? Không phải cậu xuống đây để pha cafe à ?"
"Yea, nhưng tớ đổi ý rồi, tớ về phòng đây."
Conan nhướng 1 bên mày lên, rõ là cô đang nói dối. Càng rõ hơn là cô đang né tránh cậu, nhưng tại sao chứ ?
Cậu thở dài - "Tớ cũng xong rồi, cậu cứ thoải mái pha cafe cho mình đi."
![](https://img.wattpad.com/cover/348613431-288-k104489.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[CoAi] Suy sụp
Fiksi PenggemarFic gốc : https://www.wattpad.com/story/110712419-crestfallen Cuối cùng sau 10 dài đằng đẳng, tổ chức áo đen cũng đã bị đánh bại. Thuốc giải đã hoàn thành, nhưng giờ nó lại trở nên vô dụng. Vì đã lạm dụng thuốc quá nhiều nên cơ thể cậu đã sinh ra kh...