Buổi tối hôm đó Bạch Huy quay trở về nhà cũ của Bạch gia.
Thật ra cũng không phải vì Bạch Hằng đi mách lẻo, mà là vì ba của hắn Bạch Chính Nguyên dạo gần đây thân thể không tốt lắm, Hứa quản gia gọi điện thoại tới, mời hắn bất luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.
Lúc hắn đến Hứa quản gia đã chờ sẵn ở cửa, một người luôn cẩn thận trầm ổn như ông lại có vẻ mặt lo âu, mày nhíu chặt. Chờ Bạch Huy xuống xe, việc đầu tiên ông làm là kể về bệnh tình của Bạch Chính Nguyên, sau đó lại nhìn quanh bốn phía, mới tiến lên nói nhỏ vào tai Bạch Huy mấy câu.
Bạch Huy nghe xong, trên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dặn chú Hứa yên tâm trong lòng hắn tự có cân nhắc. Chú Hứa gật gật đầu, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lúc bọn họ vào cửa Triệu Chi Vận đang giúp Bạch Chính Nguyên uống thuốc, vừa khóc vừa kể, một hồi oán giận chuyện Bạch Hằng ở công ty bị khi dễ, một hồi lại nói con trai lớn của Bạch Chính Nguyên bất công không coi trọng mẹ con hai người họ. Bạch Chính Nguyên vốn đã chẳng phải cái người thông minh, bây giờ lớn tuổi lại càng thêm hồ đồ, không những không quát mắng, ngược lại còn đi dỗ dành Triệu Chi Vận.
Chú Hứa đi phía sau Bạch Huy nhẹ nhàng 'khụ' một tiếng. Triệu Chi Vận nghe được âm thanh quay đầu lại, vừa thấy Bạch Huy đến, cả người bị chấn động, cái thìa nhỏ trong tay lạch cạch một tiếng rơi vào trong chén sứ, thuốc đều bị văng ra.
Trái ngược với một Triệu Chi Vận đang bối rối, Bạch Huy không một chút hoang mang mà cười chào hỏi: "Ba, dì Triệu."
Triệu Chi Vận đứng lên, không dám đối diện với tầm mắt của hắn, khéo miệng cứng đơ mà kéo lên một nụ cười: "Bạch Huy về rồi, sao lại đến mà không nói trước một tiếng, vậy cũng tốt, chờ con đến mọi người cùng nhau ăn cơm."
Bạch Huy ngồi đối diện với hai người bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ: "Không làm phiền dì Triệu, tôi đã ăn qua rồi." Hắn nhìn về phía Bạch Chính nguyên trước sau vẫn mặt lạnh, nói: "Con nghe nói gần đây thân thể ba không tốt, nên đã hẹn trước với Phó lão tiên sinh, mời ông ấy ngày mai đến đây xem." Lão Phó là một vị trung y nổi danh cả nước, đã sớm về hưu, hiện tại ở thành phố Kim Hải không mấy người có thể mời được.
Bạch Chính Nguyên 'ừ' một tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Ông ta với đứa con trai này không thân thiết lắm, nhưng Bạch Huy lại tỏ thái độ lễ phép như vậy làm ông ta như tìm lại được uy nghiêm ủa người làm cha, nhưng mà lại nghĩ đến Bạch Hằng, sắc mặt ông ta lại lạnh lùng đi, chất vấn chuyện sáng nay ở công ty.
Bạch Huy cũng không vội, hắn từ từ đem nguyên nhân hậu quả nói hết một lượt, nhân tiện đem chuyện của Bạch Hằng trước kia gây rắc rối cho công ty nói luôn.
Bạch Chính Nguyên trong lúc nhất thời cảm thấy như bị người ta tát thẳng vào trong mặt, giọng gấp gáp cắt lời Bạch Huy: "Cho dù nó có mắc sai lầm lớn như thế nào, cũng không tới phiên người ngoài đến dạy dỗ, tên Lý Đô kia là cái thứ gì!"
Nụ cười trên mặt Bạch Huy nhạt dần: "Nếu không phải có 'cái thứ' đó, một mảnh đất chôn cất tổ tiên để lại, bây giờ cũng không còn."
"..... Mày!" Bạch Chính Nguyên đột nhiên đứng dậy, gương mặt bị chọc giận chuyển từ xanh sang trắng, chỉ vào Bạch Huy mà mắng một câu: "Nghịch tử!"
Sau đó lại xoay người đi lên lầu, không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
Triệu Chi Vận cũng cuống quít muốn đứng lên đuổi theo, đột nhiên Bạch Huy gọi bà ta lại.
"Dì Triệu."
Triệu Chi Vận run run mà lên tiếng, nụ cười trên mặt Bạch Huy vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt mắt lại khiến lòng người ớn lạnh: "Làm phiền dì Triệu chuyển lời của tôi đến Bạch Hằng, sau này có chuyện gì đến tìm tôi mà nói. Ba đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, không cần đi quấy rầy ông ấy."
Triệu Chi Vận gật gật đầu, mãi cho đến khi Bạch Huy đi rồi, thân thể cứng đờ của bà ta mới được thả lỏng. Kỳ thật bà ta sớm đã không nghĩ đến chuyện tranh giành, con mình sinh ra là người như thế nào bà ta hiểu rõ nhất, đó là mười tên như Bạch Hằng cũng không phải là đối thủ của Bạch Huy. Bà ta ở trước mặt Bạch Chính Nguyên khóc nháo, chỉ là muốn giúp cho Bạch Hằng có thêm nhiều của một chút, đáng tiếc Bạch Chính Nguyên lại tự đại ngoan cố, còn cho rằng mình có thể lay chuyển được Bạch Huy, muốn đem Bạch gia đoạt lại từ trong tay Bạch Huy.
Triệu Chi Vận ngẫm nghĩ, đột nhiên từ trong xương cốt phát ra một trận sợ hãi, nếu có một ngày Bạch Huy ngay cả chút tình phụ tử cuối cùng này cũng không màng, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào?
Bạch Huy thật vất vả mới trở về một chuyến, lại cùng Bạch Chính Nguyên nháo đến không vui mà về. Chờ tài xế mang xe lái ra khỏi nhà cũ, hắn có chút bực bội nâng tay lên ấn ấn giữa mày, đến khi mở mắt ra, mọi thứ trong đó đều trở nên lạnh lẽo. Người ngoài đều cho rằng quan hệ giữa hắn và Bạch Chính Nguyên không tồi, nhưng mà tất cả chỉ là do hắn cố tình dựng lên, hắn đối với Bạch Chính Nguyên một chút tình cảm cũng không có.
Bạch Chính Nguyên lúc còn trẻ là một người cực kỳ phong lưu, sau khi cưới mẹ hắn là Thẩm Hàm Thu cũng không biết điểm dừng, đêm đêm ở bên ngoài vui vẻ. Lúc Bạch Huy vừa mới chào đời, con gái ngoài giá thú của ông ta đã tìm tới cửa, sau đó lại bị một Triệu Chi Vận trẻ tuổi quyến rũ đến thần hồn điên đảo, dứt khoát dọn ra ngoài lập gia đình mới.
Thẩm Hàm Thu tính tình dịu dàng nhẫn nhịn, bị thiệt thòi cũng không nói nửa lời, ngày tháng trôi qua đều buồn phiền không vui, cuối cùng sinh bệnh mà chết trẻ.
Nói Bạch Huy không hận đó là chuyện không thể, nhưng hắn còn nhẫn nại cung kính nhường nhịn Bạch Chính Nguyên đến bây giờ, tất cả đều là vì ông nội của hắn Bạch Vĩ Đường. Từ khi Bạch Huy còn nhỏ Bạch lão gia đã rất thiên vị hắn, về sau khi Thẩm Hàm Thu mất lại đem Bạch Huy về bên mình tận tâm mà nuôi dạy. Lúc ông lâm chung đã trăn trối một chuyện cuối cùng, đó chính là muốn Bạch Huy đối xử tử tế với Bạch Chính Nguyên, nếu hai người bọn họ phụ tử tương tàn, ông chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Một lão gia kiêu ngạo khí phách một đời, nhưng khi nói những lời này trên mặt đều là nước mắt.
Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh kia trong lòng Bạch Huy lại u sầu.
Ông nội hắn không hổ là người một tay nuôi hắn lớn lên, trong lòng hắn suy nghĩ cái gì ông đều hiểu rõ. Mà nếu ông nội đã di nguyện như thế, hắn cũng không thể không nhượng bộ. Ông vì dọn đường cho hắn mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết, người khác có thể không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, hắn không có khả năng không bận tâm đến ông mình.
Cho nên chỉ cần Bạch Chính Nguyên đừng quá phận, chuyện làm một người con hiếu thuận hắn sẽ tận lực mà diễn.
Xe chạy được một đoạn, mắt thấy đã đến ngã rẽ, Bạch Huy vẫn không nói chuyện, tài xế không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngài muốn đi đâu?" Lúc này Bạch Huy mới hoàn hồn, cầm điện thoại gọi cho Lý Đô, biết người đang ở bệnh viện, liền nói một câu lái xe qua đón.
Lý Đô vốn đang chuẩn bị đi, Bạch Huy lại nói tới đón nên y ở lại bệnh viện ngồi thêm một chút.
Từ khi Cận Ngôn biết Bạch Huy gọi tới, cậu vẫn luôn lén lút nhìn y, Lý Đô bị cậu nhìn đến phiền, không kiên nhẫn nói: "Có chuyện gì thì nói."
Cận Ngôn lúc này mới 'a' một tiếng, thật lâu sau mới cẩn thận hỏi: "Chú Lý, chú với..... Hai người hiện tại vẫn tốt chứ?" Cậu không dám nhắc tên Bạch Huy, nhưng Lý Đô hiểu cậu, không chút dè dặt mà nói: "Vẫn như vậy."
Đáp án này không giống như trong suy nghĩ của Cận Ngôn, cậu ngây người một chút, suy nghĩ hồi lâu mới tiếp tục nói: "Nếu không tốt... Chú cũng đừng miễn cưỡng, dù sao khi chú già rồi, con sẽ chăm sóc cho chú."
Lý Đô sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần cũng không biết mình nên khóc hay nên cười, tên nhóc ngu xuẩn này chẳng lẽ cảm thấy y có thể bị đói chết sao? Y lại nảy ra ý định muốn trêu chọc Cận Ngôn, híp mắt, từ ngữ mờ ám mà nói: "Nếu về già chú đây vẫn một mình, chú cũng không muốn bỏ rơi nhóc, chúng ta ở với nhau ha."
Cận Ngôn nghe xong như bị sét đánh giữa trời quang, mặt đầy hoảng sợ nói: "Chú Lý Lý Lý, con con con vẫn luôn xem chú là bậc trưởng bối..."
Thấy Lý Đô sắc mặt không đổi, cậu lại lắp bắp mà bổ sung: "Ở trong lòng con chú chú chú giống như một người ba vậy đó...."
Mặt Lý Đô bỗng chốc đen thui.
Vừa lúc di động vang lên, y nhìn lướt qua là Bạch Huy gọi tới, cầm lấy áo khoác đứng dậy liền đi, đi đến một nữa đột nhiên dừng lại, nhanh chóng trở về đem mặt Cận Ngôn ấn vào trong gối, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không có đứa con trai ngu xuẩn như nhóc."