Chương 9
Viện dưỡng lão Di Hòa nằm ở phía đông của thành phố Kim Hải, có ba mặt giáp biển, cảnh quan môi trường rất đẹp. Bên trong ngoại trừ các dịch vụ y tế cơ bản, còn có các chuyên gia dinh dưỡng và vật lý trị liệu đặc biệt, ngay cả những người chăm sóc bệnh nhân cũng phải trãi qua quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt. Điều kiện tốt như vậy tất nhiên chi phí cũng cao đến mức đáng sợ, đối với đại đa số người bình thường chỉ có thể chùn bước.
Lúc Lý Đô đến đã là buổi tối, người chờ ở cửa thấy y liền đi ra đón, vừa nhanh chóng dẫn Lý Đô vào trong vừa nói sơ qua về tình hình của Giang Mạn Thanh: "Bà Giang hiện tại cảm xúc rất không ổn định, có bệnh kén ăn cùng bệnh trầm cảm nghiêm trọng, thường xuyên bị ảo giác và vọng tưởng, còn xuất hiện hành vi tự sát..."
"Tự sát?" Lý Đô vốn không có phản ứng gì, nhưng khi nghe hai tiếng tự sát đột nhiên ngắt ngang lời đối phương, cười nhạo hỏi lại một câu.
Người nọ sửng sốt, không hiểu vì sao trên mặt y lại xuất hiện biểu tình châm chọc như thế này, có chút chần chờ gật gật đầu, sau đó cũng không dám nói nữa.
Lúc bọn họ đi đến phòng bệnh, y tá đang giúp Giang Mạn Thanh uống thuốc, bà ta ngồi trên giường, cả người gầy gò, đôi mắt lộ ra trên mặt có chút đáng sợ. Nhìn một người như vậy, ai có thể ngờ, hơn ba mươi năm trước, bà ta cũng đã từng là một trong những người đẹp có tiếng ở thành phố Kim Hải?
Bởi vì bên trong thuốc có chứa chất an thần, cho nên ý thức của Giang Mạn Thanh cũng không hoàn toàn tỉnh táo, cả người như dại ra, Lý Đô đứng ở cửa đã lâu bà ta cũng chưa nhận ra sự tồn tại của y.
Giúp bà ta uống thuốc xong rồi, y tá thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, tầm mắt Giang Mạn Thanh cũng tùy ý mà nhìn theo, khi nhìn thấy Lý Đô đứng ở cửa đôi mắt bà ta đột nhiên trừng lớn, rồi sau đó, nước mắt liền rơi xuống.
Lý Đô vẫn vô tình mà nhìn bà ta, ánh mắt đó không phải đang nhìn một người bệnh đáng thương, mà giống như nhìn không khí, thậm chí có thể coi là nhìn một vật đã chết.
Cả người Giang Mạn Thanh phát run, thậm chí đôi môi cũng run rẩy, bà ta há miệng thở dốc, hồi lâu mới hết sức khó khăn mà thốt ra hai từ: "Đô Đô..."
Lý Đô dùng sức nắm chặt tay, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình giống như bị lửa đốt, nỗi đau từ trong trái tim bừng cháy tới da thịt của y, thậm chí suy nghĩ cũng trở nên hốt hoảng theo.
Nhưng Giang Mạn Thanh cũng không vì Lý Đô không dao động mà dừng lại, bà ta khóc, nhìn Lý Đô giọng khàn khàn nói: "Đô Đô... Mẹ sai rồi.. Con đến đây.... Đến đây để mẹ nhìn con...." Giọng nói của bà ta đứt quãng như vẫn cố hết sức nói một câu hoàn chỉnh, giọng nói bi thương cùng cực khiến cho người nghe tan nát hết cả cõi lòng.
Lý Đô cắn chặt răng, trong đầu đang có một âm thanh điên cuồng mà gào thét, giống như là một con thú hoang bị thương, muốn cắn xé hết mọi thứ trước mắt mình, nhưng trên thực tế y cái gì cũng chưa làm, chỉ là nghe theo lời Giang Mạn Thanh từng bước đi qua, cuối cùng ngừng ở trước mặt bà ta.
Giang Mạn Thanh ngẩng đầu nhìn y, khóc rồi nói, cứ lặp đi lặp lại: "Mẹ sai rồi.... Mẹ sai rồi..."
Lý Đô cúi xuống đưa mắt nhìn bà ta, giống như vừa được nghe tin gì đó không thể tưởng tượng nỗi, y mở miệng, nhưng nét mặt vẫn như cũ không cảm xúc: "Bà sai rồi?"