Chương 21
Chiều hôm đó, Ninh Việt bị té xỉu đưa đi bệnh viện.
Lý Đô là nhận được điện thoại của bác Ngô mới biết được việc này.
Bác Ngô thật ra không có ý tứ trách tội y, ông cũng không tin là do Lý Đô làm, chỉ là tính cách Lý Đô lạnh lùng như vậy, tất nhiên sẽ không nhiều lời giải thích, giữa y và Bạch Huy lại có thêm một chuyện hiểu lầm.
Ông khuyên qua điện thoại: "Cậu hãy nhẹ nhàng mà nói với thiếu gia, đừng lấy cứng đối cứng với cậu ấy."
Lý Đô bất đắc dĩ mà cười: "Nói cái gì đây? Nói là do Ninh Việt tự quăng mình ngã hôn mê? Cậu ấy sẽ tin sao?"
Bác Ngô thở dài, Lý Đô lại nói: "Bác không cần phải xen vào việc này, tự chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi."
Buổi tối lúc Lý Đô trở về, ngoài dự đoán Bạch Huy không ở bệnh viện với Ninh Việt, hắn về trước.
Y nhìn sắc mặt Bạch Huy, biết việc hôm nay sẽ không đơn giản mà trôi qua như vậy, liền đem áo khoác cởi ra, nới lỏng cà vạt ngồi đối diện với Bạch Huy.
Những người khác đều đã sớm tránh đi, bác Ngô đi lên mặt còn mang vẻ lo lắng mà nói với Lý Đô: "Từ từ nói chuyện, đừng giận dỗi."
Bạch Huy vẫn luôn là một người rất biết cách giữ bình tĩnh.
Từ nhỏ ông nội đã dạy hắn, làm người phải học được cách khống chế cảm xúc của bản thân, đừng để lộ ra bên ngoài, nếu để người khác dễ dàng nhìn thấu, thì họ sẽ bắt được nhược điểm của mình. Cho nên trong sinh hoạt của hắn rất ít lần nhìn thấy hắn tức giận, càng lớn tuổi càng dày dặn kinh nghiệm, lại nắm quyền lực trong tay, cơ hồ đã không có một ai và cũng không có chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi cảm xúc.
Nhưng đối mặt với Lý Đô, hắn hết lần này đến lần khác bị mất kiểm soát.
Lúc còn trẻ, bọn họ từng đánh nhau vô số lần, rồi lại đứng bên nhau, Bạch Huy không nghĩ tới, hắn sẽ có một ngày nỗi giận đến mức muốn ra tay động thủ như hôm nay.
Lý Đô không nói lời nào, Bạch Huy nhìn y với ánh mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: "Cậu điều tra Ninh Tuệ làm gì? Ba năm trước đây cậu đã phá hỏng hôn ước giữa tôi và Phó gia, bây giờ lại còn muốn phá hỏng mối quan hệ giữa Bạch gia và Ninh gia?"
Thì ra Bạch Huy đã biết, Lý Đô hờ hững nói: "Trước tiên cậu hãy đi hỏi cái vị tâm can bảo bối kia của cậu, xem hắn đã làm cái gì đi."
Thái độ luôn tự cho mình là đúng này của Lý Đô làm cho Bạch Huy phiền chán: "Ninh Việt vừa mới về nước, em ấy có thể làm cái gì? Lý Đô, lần trước tôi đã cảnh cáo cậu, đừng làm những chuyện dư thừa, cậu vì sao vẫn không chịu dừng lại?"
"Tôi không dừng lại?" Đột nhiên Lý Đô đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Bạch KÍnh, "Nếu như tôi thật sự không dừng lại, cậu nhìn xem Ninh Việt còn có thể an ổn mà nằm ở đó giả bệnh hay không?"
Cuộc đời này thứ Bạch Huy hắn hận nhất là bị người ta uy hiếp, nhưng mà Lý Đô lại hết lần này đến lần khác uy hiếp hắn. Gương mặt Bạch Huy trầm xuống, gân xanh trên trán nỗi cả lên, khí thế trên người khiến cho người ta sởn tóc gáy: "Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám làm hại em ấy một phần, tôi sẽ trả lại cho cậu mười phần."
