Chap 27 + 28

4 0 0
                                    

Chương 27


Sau khi Lý Đô ra nước ngoài thì vô cùng bận rộn.

Y theo học ngành tài chính kinh doanh, trường đại học này tính cạnh tranh rất cao, thêm vào đó là rào cản ngôn ngữ. Dù thông minh đến đâu, y cũng phải nỗ lực hết sức nếu muốn có được những suất học bổng tiếp theo.

Cho nên, y ngoại trừ ngủ thì là chú tâm vào việc học, sinh hoạt của y không giống với những sinh viên khác bọn họ mỗi ngày đều đến quán bar mở party

Bạch Huy cũng là bạn học của y, nhưng hai người tiếp xúc không nhiều lắm. Huống hồ trong lòng Lý Đô biết rõ, loại người có xuất thân như Bạch Huy, sẽ chướng mắt y, đương nhiên lấy ngạo khí của mình, y cũng thấy Bạch Huy chướng mắt.

Ba và cô của y vẫn thường xuyên gọi điện thoại sang, hơn nữa mỗi lần đều tính sai giờ. Nói cách khác bọn họ tình nguyện nữa đêm không ngủ được, cũng muốn chờ điện thoại hỏi y mấy vấn đề lặp đi lặp lại.

Luôn luôn là những câu hỏi như tiền có đủ tiêu không, thức ăn có ăn quen không, bạn bè thầy cô có tốt không, có ai bắt nạt y không.

Lý Đô trả lời hết lần này tới lần khác, nhưng mà lần sau điện thoại gọi tới, vẫn là mấy câu hỏi này.

Có mấy lần y kêu bọn họ đi nghĩ, buổi tối y sẽ gọi lại, nhưng họ nhất quyết không chịu. Lý Đô không có cách nào khác, cũng chiều theo họ.

Ngày tháng cứ như vậy mà trôi qua, dần dần mọi thứ đều đi vào quỹ đạo. Lý Đô cũng hòa nhập với lối sống và học tập ở bên này.

Mãi cho đến một ngày, Lý Văn Trác đột nhiên gọi điện thoại sang, giọng của ông đầy kinh hoảng, nói không tìm thấy Giang Mạn Thanh.

Lý Đô trầm mặt nói: "Bà ta đi thì cứ để cho bà ta đi. Có chuyện gì to tát đâu."

Lý Văn Trác im lặng một hồi lâu mới nói: "Cô ấy... dù sao cũng là mẹ của con......."

Lý Đô cười lạnh lùng: "Con không có một bà mẹ dơ bẩn xấu xa tới như vậy."

Nói xong y liền tắt điện thoại.

Lần này phải qua một thời gian khá lâu, Lý Văn Trác mới gọi điện thoại tới, âm thanh của ông đầy sự mệt mòi: "A Đô à, mẹ của con...."

Đột nhiên Lý Đô cắt ngang lời của ông ấy, tức giận mà thét lên: "Con nói ba đừng nhắc đến tên của bà ta! Cho dù bà ta có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì tới con!"

Lý Văn Trác im lặng.

Tuy rằng quan hệ giữa Lý Đô và ba của y đã tốt lên rất nhiều, nhưng y vẫn như cũ cực kì chán ghét một Lý Văn Trác hèn mọn mỗi khi đối mặt với Giang Mạn Thanh. Giọng y lạnh như băng mà nói: "Ba đừng gọi điện thoại tới nữa, tôi không muốn nghe."

Lại qua mấy ngày, cô của y lại gọi điện thoại tới. Lý Đô vốn cho rằng cô là muốn khuyên can an ủi y, nói không chừng lại còn nhắc tới chuyện của Giang Mạn Thanh, cho nên y không nhận cuộc gọi. Điện thoại vang lên lần thứ ba, trong lòng y bực bội, dứt khoát tắt nguồn.

Nhưng mà đêm hôm đó, Lý Đô không hiểu vì cái gì tim của mình đập rất nhanh, mấy lần ngủ đều giật mình tỉnh dậy. Mãi cho tới sáng y vừa mở điện thoại lên, Triệu Huy liền gọi tới, Lý Đô không biết tại sao tay của mình lại run run.

TCWhere stories live. Discover now