CHƯƠNG 50: CÁNH LĂNG VƯƠNG LÝ TUYÊN

115 16 1
                                    

"Cuộc đời ta ghét nhất chính là loại mở miệng ra chỉ có chính nghĩa." Lý Cẩn nhìn Tiêu Hoài Ngọc, nói: "Từ lúc người bước vào quân doanh cho tới ngày hôm nay, lẽ nào không có chút tư tâm nào sao?"

"Ta có tư tâm, thế nhưng cũng có nguyên tắc làm người riêng." Nàng nói rằng: "Nếu công chúa sai ta đi tàn sát người vô tội, chuyện như vậy sao ta có thể thoải mái đi làm đây?"

Nghe nàng nói như vậy, Lý Cẩn liền chau mày lại: "Ta đã cứu ngươi nhiều lần, ngươi lại nghĩ ta như vậy."

Cũng không bao lâu, liền có một đội Cấm quân chạy tới, thống lĩnh chính là Vũ vệ Trung Lang tướng Lâm Vạn Thành, dưới trướng Đại tướng quân của Trung Lĩnh quân Hàn Tu.

"Bỏ đi, với nhận thức hiện tại của ngươi, ta nói nhiều thêm cũng chỉ vô dụng." Lý Cẩn lại nói.

"Công chúa." Lâm Vạn Thành giục ngựa tiến lên, sau đó nhảy xuống, dùng một chân quỳ xuống: "Hạ quan nghe nói công chúa gặp chuyện hoảng sợ, hộ vệ đến muộn, xin công chúa trách phạt."

Lý Cẩn nhìn hắn: "Tin tức của Lâm tướng quân cũng thật nhanh a."

"Bảo vệ công chúa là trọng trách mà bệ hạ giao cho, công chúa không có gì, hạ quan cũng yên tâm." Hắn cúi đầu nói.

"Có Tiêu hiệu úy ở đây, Lâm tướng quân cảm thấy ra có thể xảy ra chuyện gì?" Nàng lại nói.

Lâm Vạn Thành liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc, là võ tướng trẻ tuổi lập được kỳ công ở biên cảnh, bây giờ có mặt ở trong kinh, nhất định sẽ được trọng dụng. Hơn nữa, Bình Dương công chúa đã từng thay mặt người này cầu xin Hoàng đế vài lần, tính luôn cả chuyện sứ giả Tề quốc vào Sở năm ngoái, cũng là vị công chúa trước mắt này cố gắng tranh đấu. Nghĩ như vậy, hắn liền sinh ra địch ý đối với Tiêu Hoài Ngọc.

"Trước mắt Tiêu hiệu úy là người bảo vệ bên cạnh công chúa, nhưng chung quy vẫn là tướng sĩ biên cảnh, ngày sau cũng sẽ trở về biên cảnh mà thôi." Lâm Vạn Thành nói, sau đó hắn quay sang nhìn Tiêu Hoài Ngọc: "Hạ quan thân là Vũ vệ Trung Lang tướng, là thị vệ trong kinh, vì vậy tất nhiên sẽ bảo vệ cho công chúa."

Nghe Lâm Vạn Thành nói như vậy, Lý Cẩn dời mắt nhìn về phía Tiêu Hoài Ngọc: "Như vậy, khoảng thời gian trong kinh này của Tiêu hiệu úy, sẽ làm gì?"

"Bệ hạ vừa hạ chỉ để mạt tướng tùy tùng công chúa, chỉ cần mạt tướng còn ở trong kinh một ngày, vậy thì liền sẽ cẩn thận bảo vệ cho công chúa, đến chết không từ." Tiêu Hoài Ngọc chắp tay trả lời.

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Lý Cẩn thỏa mã từ trên lưng ngựa đi xuống: "Lâm tướng quân, ngựa này đã bị thương, dẫn nó về chữa trị đi."

"Vâng."

"Lâm tướng quân đã đến chậm một bước, chỗ này của ta đã không cần hộ vệ nữa." Dứt lời, nàng liền sải bước qua ngựa của Tiêu Hoài Ngọc.

Lâm Vạn Thành nhướng mày, nhưng vẫn chưa nói gì, chỉ liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc một cái: "Hạ quan xin cáo lui."

"Công chúa, Tiêu hiệu úy." Tên lính cầm con mồi thở hồng hộc chạy đến: "Đây là đồn lộc mà Tiêu hiệu úy săn được, tài bắn cung của Hiệu úy cao siêu, một mũi tên cấm ngay chỗ hiểm."

Mỹ Nhân Mưu - Vu HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ