Chap 22

151 27 7
                                    

"Mẹ ơi con về rồi!"

Thằng Vương tươi cười xách balo chạy ù vào nhà. Bỏ qua những câu chào của mấy cô giúp việc, bỏ qua tiếng sủa cùng cái vẫy đuôi như muốn quất cả thế giới của của con Ki, thằng Vương chạy một mạch vào bếp ôm chầm lấy mẹ, khiến bà đang cuốn nem mà giật mình làm rơi luôn xuống bàn.

"Thằng quỷ này! Làm mẹ giật cả mình!" – Bà Mai miệng thì mắng, tay thì thụi một cái vào tay thằng nhỏ nhưng trong ánh mắt không giấu nổi sự bất ngờ, xen lẫn nụ cười hạnh phúc khôn xiết.

Đứa con trai yêu quý của bà đi học xa nhà mấy tháng trời cuối cùng cũng về thăm nhà. Bà Mai hạnh phúc quàng tay ôm lấy vai thằng Vương, bà vừa vỗ vừa xoa, rồi xoay nó mòng mòng như chong chóng chỉ để kiểm tra xem thằng con mình có mất miếng thịt nào không. Bà ôm mặt thằng nhỏ, xờ xờ nắn nắn làm cu cậu cảm tượng như da thịt mình sắp bị mẹ mang ra nhào thành thịt viên đến nơi.

"Mẹ ơi, chảy hết da thịt con rồi!" – Thằng Vương vừa than vừa cố gỡ tay mẹ ra. Bà Mai nhíu mày, vỗ bốp một cái vào vai thằng con, giọng trách móc – "Mẹ đã dặn là phải ăn uống đàng hoàng cẩn thận rồi cơ mà! Sao lại gầy đi thế này? Nhìn xem này, mặt hóp vào sắp thành bộ xương đến nơi rồi!"

Thằng Vương cười khổ, đến là bất lực với mẹ mình. Dù nó đã mười tám tuổi nhưng trong mắt bà, Vương vẫn luôn mãi là thằng con nhỏ thò lò mũi xanh chạy nhông nhông khắp vườn cần bà chăm sóc. Mẹ nó từ xưa đã vậy rồi, lúc nào cũng lo lắng bảo bọc nó quá đà, dù nó có lớn đến thế nào đi chăng nữa. Ông Giả - bố thằng Vương, cũng nhiều lần phàn nàn mẹ nó về việc nuông chiều thằng con trai quá, sợ sau này lớn lên hư người mất. Nhưng bà Mai nào có nghe, vẫn một mực cưng yêu thằng con hết mực. Nhưng Vương không giống như những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên dù được cưng chiều sống trong nhung lụa nhưng tuyệt nhiên lại không thói hư mà ngược lại còn ngoan ngoãn học giỏi làm ông bà Ngự vô cùng tự hào.

"Sao về mà không gọi mẹ ra đón" – Bà Mai vừa hỏi vừa tiện tay kéo luôn thằng con ngồi xuống ghế. "Thì tại con muốn làm mẹ bất ngờ mà" - Vương cũng tự nhiên mà xắn tay áo lên giúp mẹ cuốn nốt mấy cái nem. Nhưng khổ nỗi thằng nhỏ lại không khéo tay, nên thành ra nó cuốn cái thì ngắn quá, cái thì mỏng quá, cái thì lại phòi cả thịt ra khỏi bánh đa nem. Bà Mai trông thế thì ngứa mắt quá, lập tức đuổi nó lên tầng, không cho động vào nữa. Thế là cu cậu đành nghe lời mẹ, lủi thủi xách balo về phòng.

.

.

.

Mở cửa bước vào, Vương ném bịch cái túi lên bàn, còn bản thân thì ngã nhào xuống giường. Chuyến đi xa thực sự đã khiến nó kiệt sức. Vương uể oải duỗi tay duỗi chân, thở dài không biết giờ nên làm gì. Nó cứ thế lăn lộn trên giường, rồi chợt ánh mắt nó va phải vào con gấu bông hình thỏ được đặt ngay ngắn trên đầu giường. Hẳn là sẽ thật lạ khi thấy phòng ngủ của một đứa con trai lại có sự xuất hiện của một chú gấu bông, hơn nữa lại còn là một con thỏ trắng muốt xinh xắn.

Thực ra cô bé này là món quà sinh nhật mà chị họ của thằng Vương tặng cho nó lúc cu cậu mới vừa tròn bảy tuổi. Chị nói rằng phòng nó toàn xe ô tô đồ chơi, trông khô cứng và thiếu sức sống quá! Nên chị quyết định tặng cho nó một bé thỏ để bầu bạn, để mỗi khi nó buồn hay bố mẹ đi làm xa thì sẽ không cảm thấy cô đơn và căn phòng trông cũng có thêm hơi ấm hơn.

[BlueLock] Những ngày xưa ấyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ