35. Lời hứa vĩnh cửu

180 21 13
                                    

- "M-mày..." - ánh mắt đỏ ngầu của lão Mark nhìn Nani đầy giận dữ.

- "Thả trói cho cô ấy nếu không đừng trách tao không nhân từ với đứa con trong bụng của con bồ mày" - càng nói, họng súng càng được dí sát vào thái dương của người phụ nữ đang rưng rưng nước mắt, cầu cứu lão Mark trước mặt.

- "Khốn khiếp" - lão ta nghiến nói.

- "Bây giờ, tao đếm từ một đến ba. Mày chưa thả cô ấy ra thì cũng đồng nghĩa giọt máu cuối cùng của mày sẽ phải chết. Ok chứ?" - Nani nhếch mép mỉm cười nhưng vẫn đăm đăm giữ chắc khẩu súng trong tay.

- "..." 

"Một"

"Hai"

"Ba..."

- "Thả nó ra" - Mark hét lớn, sai tên đàn em của mình thả trói cho Semi. Lão ta kiềm chế bấu chặt lấy tay mình như để kìm nén cơn giận dữ của mình.

Khi cô vừa được cởi trói liền chạy lại về phía Nani.

- "Nani" - Semi thở hồng hộc, khuôn mặt lấm lem những hạt bụi, khóe miệng chảy ra ít máu. Có lẽ do bị lão Mark tác động.

- "Có không sao chứ?" - Nani quay lại hỏi

- "Không sao" 

Nani không nói gì chỉ gật đầu, họ từ từ lùi về sau, ánh mắt cậu như một con chó săn bị vây ãm bởi những con chó săn hung ác. Những ánh mắt thèm khát của chúng được biểu lộ rõ trên cơ mặt, bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng đến lạ.

Hai người bọn họ nhanh chóng đi được ra chỗ đậu xe, vừa đi lùi vừa cẩn thận quan sát. Đám người kia vẫn đằng đằng sát khí đi về phía bọn họ.

- "Nani, lên xe nhanh" 

- "Cô đi đi" - cậu nói với một giọng kiên định, bàn tay nắm chặt lấy khấu súng vẫn đang dí vào đầu người phụ nữ kia.

- "Cậu bị điên à! Lên xe nhanh lên" - Semi tức giận hét lớn.

- "Semi, nghe tôi. Đi đi, rời khỏi chỗ này, hãy sống một cuộc đời bình thường như bao người. Chả phải ước mơ của cô là mở một nhà hàng ở Mỹ sao hả? Hãy đi đi, hãy thực hiện nó, hãy sống cho cuộc đời của chính mình" - Nani quay sang nói với cô, giọng như đầy sự tiếc nuối lẫn kiên quyết ở bên trong.

- "Không được, Nani. Tôi không thể bỏ lại cậu được" - nước mắt cô rơi xuống như cầu xin đối phương theo mình rời đi.

- "Tôi không thể. Nếu bỏ đi thì cả hai chũng ta cũng sẽ bị lão Mark bắt lại rồi giết chết, thà hãy để cô rời đi, tôi ở lại và kết thúc chuyện này đi thì hơn"

- "..."

- "Nhanh lên đi, chúng ta không còn thời gian đâu. Bọn chúng có vẻ mất hết kiễn nhẫn rồi! Đúng rồi, hãy đưa Dew đi cùng. Thay tôi, chăm sóc cho anh ấy, có được không?" - trái tim của Nani như thắt lại mỗi khi cậu nhắc đến anh, nước mắt như phủ một lớp sương mỏng nhìn về phía trước như né tránh cho người khác biết mình sắp khóc tới nơi vậy.

"Dew này, không biết chúng ta có thể ở như thế này bao lâu nhỉ?" - lúc đó, ánh mắt cậu thơ ngây như một đứa trẻ nhìn về phía bầu trời đầy những vì sao lấp lánh phía bên trên mà tự hỏi.

[ DewNani ]  Người yêu tôi là sát thủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ