Bình Tỉnh Đào vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện, vẻ mặt u ám bỗng chốc thay thế bởi sự kinh ngạc. Đám nhãi này chạy đến đây, không phải đã chứng tỏ người phóng hỏa không phải bọn họ sao? Hoặc là, bọn họ cố ý sai người phóng hỏa, bản thân tự mình chạy đên diễn kịch cũng nên?
Mặc dù nàng không thể hoàn toàn buông bỏ nghi ngờ với bốn người trước mặt, nhưng không thể phủ nhận, khi nghe thấy Tiểu Thanh hô lên cái tên quen thuộc, đáy lòng nặng trĩu của nàng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhìn thấy có người vẫn không chịu dừng bước chân, tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy về phía đám lửa, Tỉnh Đào chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo. Nàng mặc dù không tin tưởng tính chân thật của đám nhãi này, nhưng riêng sự liều mạng ngông cuồng của bọn họ tuyệt đối không dám nghi ngờ. Nếu như không nhìn thấy các nàng, nói bọn họ nhảy vào lửa cũng không phải chuyện bất ngờ.
Chu Tử Du dừng lại trước đoàn người đang náo loạn thi nhau dập lửa, cách một bức tường vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bức người, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.
Nhớ lại mười lăm phút trước, ngay khi vừa nhận được tin báo, nàng còn cho rằng bị cháy là thanh lâu phía bên ngoài. Đến khi đồng đội báo cáo vị trí là biệt viện của tứ hoa khôi, nàng đã gấp gáp đến độ thiếu chút đã mang theo bộ quân phục trên người chạy đến đây. Đến khi có người nhắc nhở, nàng chỉ kịp khoác vội một chiếc áo choàng bên ngoài, sau đó giống như bị ma đuổi mà thục mạng chạy đến.
Không thể không nói, vụ hỏa hoạn này khá lớn, ngay cả khi đứng từ bên ngoài Phong Hoa Tuyết Nguyệt lâu, cách đó vài căn nhà, vẫn có thể nhìn thấy cột khói bốc lên ngùn ngụt. Mặc dù đã quá nửa đêm, người vây quanh xem náo nhiệt vẫn đông đúc vô cùng, đa phần là khách quan từ thanh lâu tò mò hóng chuyện.
Chu Tử Du bị kẹt bởi đám đông, chỉ có thể trực tiếp leo tường để vào bên trong. Đáng lẽ là Tôn Thái Anh đến đây trước, nhưng vì bị đám đông bên ngoài cản trở, vất vả lắm mới có thể chui vào bên trong, thành ra lại đến cuối cùng.
Nhìn đến lúc này lửa vẫn còn dữ dội, Chu Tử Du lại càng thêm nóng lòng muốn lập tức xông vào. Dọc đường đi cũng không nhìn thấy tứ hoa khôi, các nàng không lẽ vẫn còn bị kẹt ở bên trong? Nhưng đến khi định liều mạng xuyên qua đám lửa, nàng mới phát hiện người vẫn luôn chạy theo sau mình bắt đầu có biểu hiện không đúng.
Kim Đa Hân ban đầu vội vã chạy đến, trong lòng chỉ có hoảng loạn, hoàn toàn không có tâm tình liên tưởng những chuyện khác. Nhưng lúc này, khi nàng chân chính đối diện với ngọn lửa hung tợn trước mặt, một cảm giác nghẹt thở đột ngột ùa về.
Những ký ức từ đêm kinh hoàng đó như thác lũ bao lấy nàng, ngọn lửa dần dần thiêu đốt đi lí trí, để lộ ra mảng ký ức tăm tối mà Kim Đa Hân không hề muốn nhớ đến. Mặc dù đã qua lâu như vậy, nhưng khi hình ảnh dần dần xuất hiện trước mắt, càng lúc càng mạnh mẽ, dồn dập, Kim Đa Hân lại chẳng thể vứt bỏ được hình ảnh cha mẹ nàng tuyệt vọng trong biển lửa.
Chuyện này rõ ràng không nên diễn ra một lần nữa!
Khung cảnh chiếc xe hơi màu đen bị lật ngửa mơ mơ hồ hồ xuất hiện trong tầm mắt, Kim Đa Hân đã không còn phân biệt được đâu là mới là thật. Đầu óc bắt đầu mê muội rơi vào hoang tưởng, đem những hình ảnh thật giả đều chồng chéo lên nhau, khiến nàng cảm tưởng như mình đang chứng kiến lại bi kịch đêm hôm ấy.
![](https://img.wattpad.com/cover/327251040-288-k841038.jpg)
YOU ARE READING
XUYÊN THÀNH TẾ TỬ TỨ ĐẠI GIA TỘC
Fanfiction"Trong lý thuyết tương đối rộng của Albert Einstein, các khối lượng làm cong không gian xung quanh nó. Hệ quả của sự cong này tạo ra lực quán tính, giống như hệ quả của hai vật thể hút nhau bằng lực hấp dẫn. Ông từng tiên đoán về sự tồn tại của các...