Chương 16. Chúng ta có thể thử

62 8 3
                                    

Ánh sáng bình minh xuyên qua lớp rèm cửa sổ của căn phòng nhỏ, nhẹ nhàng đánh thức Chu Tỏa Tỏa từ giấc ngủ sâu. Cô rời khỏi giường, ngồi dậy và nhìn vào gương, làn da sáng của cô vẫn còn hiện rõ dấu vết của những đêm học khuya. Chu Tỏa Tỏa chỉnh lại đồng phục trường, gỡ tóc rối và chuẩn bị cho một ngày học mới.

Sắp đến kì thi cuối kì, cô đã làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết để cải thiện điểm số môn tiếng Trung của mình. Điểm thi trước đó thấp đã trở thành một nỗi lo ám ảnh, cô quyết tâm không để điều đó xảy ra một lần nữa.

Mỗi buổi sáng, Chu Tỏa Tỏa cùng Tưởng Nam Tôn ngồi xe buýt đến trường, đôi bạn thân của họ đều dành thời gian bên nhau. Chỉ khi tan học, Tưởng Nam Tôn đành phải nhường cơ hội lại cho Triệu Đình Phong.

Thời gian sau mỗi buổi học ở lại trường cùng ôn bài giữa Triệu Đình Phong và Chu Tỏa Tỏa đã kéo dài được một tháng, không còn khoảng cách như lúc trước nữa, họ thường đi bên cạnh nhau, trao đổi những câu chuyện nhỏ, cười đùa và không ngừng khích lệ nhau trong từng bước đi.

Thư viện là nơi mà Tỏa Tỏa và Đình Phong ôn bài suốt thời gian qua, khi họ ngồi cùng nhau ôn bài, ánh mắt Triệu Đình Phong thường dừng lại trên khuôn mặt của Tỏa Tỏa, ánh lên sự chăm chú và quan tâm. Những lúc ấy, sự im lặng lấp đầy bởi sự hiểu biết không cần lời nói.

“Cậu đã nắm được phần này chưa?”, tay cậu cầm bút chỉ lên những điểm quan trọng.

“Chưa rõ lắm,” Tỏa Tỏa đáp, “cậu có thể giải thích lại được không?”

Triệu Đình Phong mỉm cười, ánh mắt đầy sự yêu thương khi giải thích. “Đương nhiên rồi. Cậu chưa rõ ở điểm nào cứ nói với tôi, tôi sẽ giải thích lại.”

Từng cử chỉ, từng nụ cười đều mang một ý nghĩa sâu xa hơn. Khi buổi học kết thúc, họ cùng nhau rời trường, Triệu Đình Phong thường đi phía sau lưng nhưng không quá xa, như cách để bảo vệ Tỏa Tỏa khỏi bất kỳ điều gì ngoài kia. Họ cùng nhau đi bộ, cùng đón xe buýt, ngồi cạnh nhau chia sẻ về những điều ngoài kia và tương lai.

Những buổi chiều, khi ánh hoàng hôn bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, ánh sáng vàng ấm áp làm nổi bật lên những khoảnh khắc đơn giản nhưng ý nghĩa giữa hai người.

Những khoảnh khắc như vậy, tình cảm mà Triệu Đình Phong dành cho Tỏa Tỏa ngày càng sâu đậm hơn.

Chỉ còn hơn nửa tháng kì thi sẽ diễn ra, ngoài việc Tỏa Tỏa ôn bài cùng Đình Phong ở thư viện. Ở nhà sau khi ăn tối xong, Diệp Cẩn Ngôn dành ra một phần thời gian để kèm thêm tiếng Trung cho cô.

Buổi tối, trong không gian yên tĩnh của phòng học tại nhà, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng trên bàn học nơi Chu Tỏa Tỏa đang ngồi. Diệp Cẩn Ngôn ngồi đối diện, lật từng trang sách và giải thích các vấn đề một cách tỉ mỉ. Sự ân cần của anh không chỉ giúp Tỏa Tỏa hiểu bài mà còn khiến cô cảm nhận được sự giúp đỡ chân thành từ anh.

“Em hiểu rồi chứ?” Diệp Cẩn Ngôn hỏi, ánh mắt của anh nhìn vào Tỏa Tỏa với sự quan tâm và lo lắng chân thành.

“Vâng, em đã hiểu hơn nhiều rồi,” Tỏa Tỏa đáp, đôi mắt sáng rực lên.

CHÚNG TA CỦA SAU NÀYNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ