Chương 4

1.5K 166 13
                                    


Như mặt trời lúc chính ngọ.

Nhà cổ họ Bạch tọa lạc sâu trong những con hẻm chằng chịt.

Khi màn đêm buông xuống, trên ngưỡng cửa gỗ thông cũ kĩ treo một tấm biển âm u, khắc những chữ "Bạch Liễu Trai" đã phai màu.

Hai bên dưới cửa treo những chiếc đèn lồng giấy đỏ sáng rực, kiểu dáng rất cổ, nhưng giấy lồng sạch sẽ mới mẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách nhỏ của ngọn nến trong đêm tĩnh lặng.

Hai con sư tử đá bên cầu thang được ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi thành sắc đồng đỏ nhạt, trên thân sư tử còn lưu lại những vết ẩm ướt do vừa được rửa sạch nhưng chưa khô.

Chị hai quay chiếc chìa khóa, bước lên bậc thang, thổi một tiếng huýt sáo và gõ nhẹ vào chiếc vòng đồng trên cửa.

Bạch Lộ Châu đứng phía sau, tay cầm hộp bánh đậu đỏ vừa mua từ cửa hàng bánh ngọt ở đầu hẻm.

Bánh được gói trong giấy da bò vuông vức, một sợi dây cotton treo từ đầu đến cuối, nhìn chẳng giống một đĩa điểm tâm, mà lại giống như một thang thuốc đông y cổ.

Khi nghe thấy tiếng bước chân từ trong nhà tiến ra, chị hai ngừng huýt sáo, đứng nghiêm chỉnh hơn, nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, đôi mắt vô thức nhìn xuống đất.

Cánh cửa nặng nề "két" mở ra.

"... Bạch Thước Khởi, cô gái nhỏ này vẫn biết về nhà à? Tôi còn tưởng rằng phải đợi tôi chết, cháu mới biết đến đây để giữ tang lễ cho tôi!"

Theo tiếng "bong!" từ chiếc gậy gỗ đánh vào đầu, âm thanh ồn ào của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên.

Tên thật của chị hai là "Bạch Thước Khởi".

Bà lão lại thấy Bạch Lộ Châu đứng sau lưng chị hai.

Chỉ sau một cái chớp mắt, giọng điệu lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ:

"Châu Châu cũng đến rồi? Ha ha ha, tốt quá tốt quá, còn mang đồ ăn ngon cho bà, thật biết điều. Mau, mau vào trong!"

Bà lão kéo cửa lớn ra, vòng qua chị hai để nắm lấy tay Bạch Lộ Châu, vừa đi vừa lải nhải:

"Nhìn xem, chỉ vậy mà cũng đi bộ qua đây, còn chị gái của cháu nữa, cũng không biết khuyên bảo gì cho cháu, chỉ mới vài năm thôi mà, cô ấy cũng không sợ cháu..."

Nói được một nửa, bà lão đột nhiên im bặt. Rõ ràng bà đã nhận ra mình vừa nhắc đến một điều cấm kỵ.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, bà lại giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục lải nhải những câu quan tâm khác.

Chị hai thấy vậy cũng không tiếp lời, chỉ khôn khéo theo vào trong, quay lại đóng cửa và cài chốt.

...

Người phụ nữ lớn tuổi vô cùng quan tâm đến Bạch Lộ Châu này là bậc trưởng bối cao nhất trong gia đình họ Bạch, tên là Bạch Bích Anh.

Đồng thời, bà cũng là chủ nhân của Bạch Liễu Trai này.

Hiện giờ, Bạch Bích Anh chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà cổ ở sâu trong ngõ, tắm nắng và đánh bài, trông như một nhân vật không thuộc về thế gian. Nhưng vào giữa thế kỷ trước, khi còn trẻ, Bạch Bích Anh đã nổi bật hơn bây giờ nhiều.

[BHTT] [EDITED] Điên cuồng lún sâu - Vô Tâm Đàm TiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ