Đêm hôm đó, dù trời mưa vẫn không ngừng rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, cả hai người đều chìm vào giấc ngủ. Đối với Gem, đó có lẽ là giấc ngủ ngon nhất kể từ ngày anh gặp tai nạn, khi mà mỗi đêm anh đều bị cơn ác mộng hoặc nỗi đau quá khứ ám ảnh. Nhưng đêm nay, khi đôi tay của Fot ôm lấy anh, không có gì ngoài sự yên bình và an toàn.
Hơi thở của Gem đều đặn, sâu và nhẹ, như thể những cảm xúc trong lòng anh đã được giải tỏa, mặc dù chưa hoàn toàn, nhưng ít nhất anh không còn cảm thấy cô đơn trong bóng tối. Sự gần gũi của Fot, sự ấm áp từ cơ thể cậu đã cho anh cảm giác bình yên mà anh chưa từng có trước đây. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua trong sự im lặng ấy đều trở nên quý giá, như thể giấc ngủ này sẽ là cách để anh hàn gắn những vết thương sâu trong tâm hồn.
Fot, dù vẫn còn đau đớn, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm giác hụt hẫng trong lòng, nhưng cậu cũng cảm thấy sự nhẹ nhõm khi nằm cạnh Gem. Cậu không còn cảm thấy sự cô đơn thường trực, và dù biết rằng những gì đã qua không thể thay đổi, nhưng ít nhất trong đêm mưa này, cậu có thể cho phép bản thân mình nghỉ ngơi, tận hưởng cảm giác an toàn và yên bình này.
Đó là giấc ngủ mà cả hai đã chờ đợi từ lâu giấc ngủ không còn lo lắng, không còn sợ hãi về những sai lầm trong quá khứ, mà chỉ còn sự chữa lành từ tình cảm lặng lẽ, từ những cái ôm, từ sự tha thứ mà họ vẫn chưa dám thổ lộ thành lời.
Buổi sáng hôm nay, những tia nắng nhẹ nhàng chen chút qua lớp mây, len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Ánh sáng vàng vọt của bình minh dần làm tan đi cái lạnh ẩm ướt của đêm qua, nhưng vẫn còn vương lại những hạt mưa nhỏ xíu trên tản lá ngoài cửa sổ, như những giọt nước mắt của đêm qua chưa kịp khô. Mặt trời lên cao, nhưng không khí vẫn còn mát mẻ, tạo ra một cảm giác dễ chịu, yên bình.
Gem mở mắt sau một đêm dài, cảm nhận sự khác biệt trong không gian xung quanh. Anh cảm thấy mình như vừa mới thức dậy từ một giấc mơ, nhưng thực tế lại còn nhiều điều chưa nói, chưa hiểu, và những nỗi đau vẫn chưa thể quên hết. Anh quay sang nhìn Fot, vẫn còn nằm im lặng, đôi mắt khẽ nhắm, như thể đang ngủ say.
Sự im lặng và bình yên ấy làm trái tim anh nhẹ nhõm hơn một chút, mặc dù trong sâu thẳm vẫn còn những câu hỏi chưa có lời giải. Nhưng dù sao, giây phút này, anh cảm nhận được sự gần gũi, một chút hy vọng, và một khởi đầu mới.
Fot hơi nhúc nhích, cậu chậm rãi mở mắt, ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chạm vào khuôn mặt. Những hạt nước mưa còn đọng lại trên cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt cậu, như thể đang khẽ nhắc nhở rằng dù đêm qua có đầy những nước mắt và tổn thương, nhưng hôm nay là một ngày mới. Cậu cảm nhận được hơi ấm của Gem gần mình, một sự gần gũi không lời, và có lẽ, hôm nay là ngày để cậu bắt đầu nhìn nhận lại mọi thứ.
Không gian ấy, tràn ngập ánh sáng ban mai và sự tĩnh lặng, khiến cả hai cảm thấy một chút nhẹ nhõm, một chút hy vọng trong bầu không khí mát mẻ của buổi sáng đầu ngày.
Gem nằm im, đôi mắt lướt qua từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của Fot, như thể muốn ghi nhớ từng đường nét, từng cảm xúc. Ánh sáng buổi sáng nhẹ nhàng chiếu vào, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên gương mặt cậu. Đôi mi dài, khuôn mũi thanh tú, và đôi môi căng mọng thoáng mỉm cười khi ngủ, tất cả đều làm Gem không thể rời mắt. Những hạt mưa còn đọng lại trên cửa sổ tạo nên một lớp hơi mờ ảo, khiến khuôn mặt Fot càng thêm dịu dàng, như một bức tranh sống động.
BẠN ĐANG ĐỌC
GeminiFourth Người Tôi Yêu Là Anti Fan
FanfictionFourth Nattawat là một cậu sinh viên trường đại học Chula đầy danh tiếng. Nơi đây đã nuôi dưỡng rất nhiều nhân tài nổi tiếng, một trong những người đó có cả Gemini Norawit. Gemini chỉ vừa mới 19 tuổi nhưng anh chàng đã vô cùng nổi tiếng, anh cũng là...