Chap 10

1.1K 76 2
                                    

- Trời! Yeollie! Mày bị làm sao vậy?


Sáng sớm WooGyu bị Sung Yeol dọa cho hết hồn. Số là hai người đang ngồi chim chuột với nhau trong lớp thì thấy Sung Yeol bước vào với bản mặt xám xịt,đôi mắt sưng húp.


- Sao mắt sưng húp lên vậy? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao? - Sung Kyu lo lắng hỏi.


- Không có gì đâu mà.


- Mày tưởng tụi tao não tàn hết rồi à? Rành rành ra đó mà nói là không có gì. Mày nói đi! Tại sao mày lại khóc? Ai ăn hiếp mày? Chồng mày đúng không? - Woo Hyun giận dữ to tiếng. Cậu thật ngốc. Cả nhóm sáu đứa chơi thân với nhau như vậy,ai cũng biết gia đình đối với cậu tệ như thế nào. Cũng bởi thế mà bọn họ ai cũng yêu thương cậu hết mực. Gia đình có thể bỏ rơi cậu,nhưng bọn họ thì không.


- Có đúng như Woo Hyun nói không Yeollie? Anh ta ăn hiếp mày sao? Mày kể cho tụi tao nghe đi,đừng suốt ngày chuyện gì cũng giấu trong lòng như vậy. - Sung Kyu nhẹ giọng. Woo Hyun đang rất giận dữ,cậu không muốn làm to chuyện hơn - Woo Hyun nữa! Anh bình tĩnh chút đi!


Sung Yeol nhìn nỗi lo lắng trên gương mặt hai đứa bạn thân yêu,một chút mạnh mẽ giả tạo bỗng chốc sụp đổ. Cảm động,tủi thân,ấm ức,ấm áp,...hàng loạt cảm xúc trái ngược đan xen vào nhau,khiến cho những giọt nước mắt cứ thế mà vỡ òa. Sung Yeol biết cậu mãi mãi không thể nào che giấu được cảm xúc thật của mình trước mặt bọn họ.


- Được rồi được rồi! Ấm ức thì cứ khóc đi! Khóc cho hết tức rồi kể cho tụi tao nghe! Không sao hết! Miễn là tụi tao còn ở bên cạnh mày thì tụi tao quyết không để mày chịu thiệt đâu. - WooGyu ôm chầm lấy cậu vỗ về. Thấy cậu như vậy,họ làm sao mà không đau lòng cho được.


Trong vòng tay ấm áp tình bạn của WooGyu,nỗi tủi hờn của Sung Yeol phần nào dịu đi. Cậu thút thít:


- Tao và anh ta...hức...cãi nhau.


- Tại sao?


- Hức...anh ta không cho tao đi bar với tụi bây. Tao cãi lại,anh ta nổi giận...hức...


Sung Yeol không dám kể tiếp chuyện tối hôm qua. Cậu sợ bọn họ sẽ nổi nóng lên. Nhất là Woo Hyun,ba cậu là bộ trưởng bộ công an,chuyện gì cậu cũng dám làm.


- Sao lúc trước mày nói anh ta không quản chuyện mày đi bar mà?


- Tao cũng đâu biết tự nhiên anh ta lại để ý tới chuyện đó.


- Yeollie à! Cái này là tao nói thật. Tao thấy mày nên ly hôn đi! Sống với nhau mà không hạnh phúc,không có tự do thì làm sao mà sống được chứ? Mày còn trẻ,còn cả một quãng đường dài phía trước mà. Đừng để cuộc hôn nhân này hủy hoại tương lai của mày như vậy! - Sung Kyu tận tình khuyên nhủ.


- Nếu muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải một năm nữa,đợi cho công ty của ba tao ổn định trở lại. Bây giờ thì không thể. - Sung Yeol lắc đầu.


- Thật tình! Tao không hiểu nổi ba mẹ mày luôn đó! Tại sao có thể vì lợi ích mà bán con mình đi như vậy?


- Thôi được rồi! Chuyện này dừng lại ở đây đi! Tụi bây đừng để bọn kia biết chuyện,nhất là Ho Won đó. Thằng ấy tính tình nóng như lửa vậy. - Sung Yeol quẹt nước mắt - Tao đi rửa mặt đây!

[MyungYeol] [NC-17] [longfic] Đừng Buông Tay!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ