- Sao? Dì nói gì? Sung Yeol bỏ đi à?
Myung Soo tức tốc chạy về nhà,lòng đầy những rối ren. Đúng! Anh nhốt cậu trong nhà vì sức khỏe cậu yếu và sợ ảnh hưởng đến bào thai chỉ là cái cớ. Sự thật là vì anh sợ mất cậu. Anh sợ cậu không còn yêu anh nữa,sợ cậu bỏ anh mà đi. Vì vậy mà anh đã phải dùng đến cái cớ ngớ ngẩn nhất để giữ chân cậu lại. Nhưng người tính lại không bằng trời tính. Cuối cùng thì cậu vẫn trượt khỏi tay anh.
Về đến nhà,nhìn căn phòng trống vắng,Myung Soo vẫn không dám tin vào sự thật.
- Cậu hai à,tôi xin lỗi! Tất cả là lỗi của tôi. Tôi đã chủ quan để mợ hai đi mất. – giọng dì Kang run rẩy. Dì rất sợ Myung Soo nổi giận. Nhưng dì biết đây hoàn toàn là lỗi của mình. Dù giờ Myung Soo hành xử thế nào đi chăng nữa,thậm chí là đuổi việc thì dì Kang cũng chấp nhận. Dì chỉ mong Myung Soo sẽ tìm được Sung Yeol về,chỉ mong mẹ con họ bình an.
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó đâu. Là ai đã đưa Sung Yeol đi?
- Dạ là một cậu tên Sung Jong.
Sung Jong...Myung Soo đương nhiên biết cậu. Ngoài việc cậu là bạn thân của Sung Yeol ra,trên thương trường còn nổi tiếng là một con cáo đanh đá.
"Lee Sung Jong! Hãy đợi đấy! Cậu dám mang người của tôi đi mà không xin phép sao? "
Đã mấy ngày rồi từ hôm cậu rời căn nhà ấy. Sung Yeol ngồi ngoài ban công,tự hỏi mấy hôm nay Myung Soo như thế nào? Có tức giận không? Có hối hận không? Có nhớ mẹ con cậu không? Hay là cảm thấy thanh thản,nhẹ nhõm vì không phải thấy mặt cậu – người vợ mà anh cho rằng đến với anh vì tiền và đem lòng phản bội anh?
- Cậu sao vậy? Không khỏe chỗ nào à? – Ji Ae bước đến ngồi cạnh cậu.
- Mình không sao. Mấy hôm nay làm phiền cậu nhiều quá.
- Không sao đâu mà! Mấy hôm nay mình cũng chẳng bận việc gì ở công ty. Mà này! Cảm giác có em bé như thế nào? Tuyệt chứ?
Sung Yeol nhìn khuôn mặt tò mò của Ji Ae,bất giác thấy thú vị. Cô gái mà mọi người nói là uyên bác lạnh lùng thật ra lại rất tốt bụng và đôi lúc lại có những biểu cảm vô cùng đáng yêu. Cậu bất giác mừng thay cho Sung Jong. Mừng vì cậu ta tìm được một người con gái đáng để trân trọng như vậy.
- Cậu tò mò về việc này đến vậy à?
- Ừ. Mình nghĩ được làm mẹ là một việc rất thiêng liêng.
- Đúng vậy. – Sung Yeol gật đầu – Cảm giác đứa bé lớn lên từng ngày trong bụng mình thật sự rất tuyệt.
- Cậu không cảm thấy cơ thể khó chịu một chút nào à? Mình thấy những người khác mang thai trông họ có vẻ rất khó chịu.
- Một chút thôi. Mình hay cảm thấy đói,nhưng lại chẳng muốn ăn gì.
- Aishh cậu thật là...không đói thì cũng phải ăn vì con chứ? Hẳn là mấy ngày nay ngoài ba bữa ăn chính cậu không thèm ăn thêm bữa nào nữa đúng không? Ngồi yên đó! Mình đi lấy đồ ăn. Đừng từ chối! Mình là cho con cậu ăn chứ không phải cho cậu ăn đâu.