"Mẹ, mẹ đã đến rồi, mẹ thấy được không? Mẹ có chứng kiến được người nhà họ Nghê thảm hại ra sao chứ? Mẹ chờ con một chút nữa thôi, rất nhanh thôi con có thể đòi lại công đạo cho những năm dài khổ sở của mẹ con chúng ta." Tử Thao giọng điệu giống như được phát phần thưởng, tràn ngập sự chờ mong đầy hưng phấn.
Hoàng Tú Cẩm hất mạnh tay con ra, đau lòng kêu lên: "Không cần kêu tôi là mẹ nữa, tôi không có con như cậu ."
Tử Thao sững sờ nhìn bàn tay bị hất ra, trong lòng đột nhiên trống rỗng.
Cậu ngẩng đầu ngơ ngác, nhìn mẹ đang nổi giận: "Mẹ?"
"Cậu... cậu thật sự làm tôi rất thất vọng, sao cậu có thể làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, cậu biết rất rõ... Không phải cậu biết rất rõ cậu ta với cậu là..."
"Hắn không phải, hắn không phải." Tử thao thương tâm hét lớn, không muốn mẹ nói ra cái danh từ làm cậu oán hận kia, "Hắn không phải, cho tới tận bây giờ, cũng không phải..."
"Cậu ta là anh trai của cậu!" Hoàng Tú Cẩm kêu to hơn.
"Không phải" Tử Thao thê lương hét lớn, "Hắn không phải, con không thừa nhận."
Tuy rằng đa số mọi người ở đây đã mơ hồ biết chuyện này là thực, thế nhưng từ miệng Hoàng Tú Cẩm nói ra, vẫn làm cho mọi người vô cùng chấn động, đặc biệt là những người hoàn toàn mơ hồ kia, chẳng biết ngọn nguồn nhân quả, tinh thần bị kích động rất lớn. Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển hoàn toàn kinh sợ đến ngây người. Đường Khải và Phương Nhược Thủy cũng bị dọa đến choáng váng, hóa ra... Tử Thao với Nghê Ngạo là anh em cùng cha khác mẹ...
"Cậu còn khăng khăng một mực, cậu... Cậu đúng là đứa con ngỗ nghịch!" Hoàng Tú Cẩm thương tâm, bi thương đến nói không ra lời. Bà đau đớn đưa tay ôm ngực, tuyệt vọng nhìn đứa con trai thương yêu nhất của mình, cảm giác đau lòng càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng làm con sợ!" Chứng kiến bộ dáng thống khổ của mẹ mình, Tử Thao hoảng hốt, cậu muốn tiến lên đỡ lấy mẹ mình, nhưng lại bị bà oán hận đẩy ra."Tôi không có đứa con không biết xấu hổ như cậu, cậu cút đi cho tôi, cút đi cho khuất mắt tôi..."
"Mẹ, mẹ nghe con giải thích, sự tình không phải như mẹ nghĩ đâu..." Tử Thao vội vàng giải thích, cậu biết mẹ đã hiểu lầm .
"Tôi đã nghe được đầy đủ rõ ràng, cậu còn ở đó nói láo, cậu... Cậu thật sự là... Rất..." Hoàng Tú Cẩm cắn răng, hận, e rằng phải hỏi ông trời, ông trời ơi, rốt cuộc mình đã tạo nghiệp chướng gì đây?
"Mẹ ..."
Hoàng Tú Cẩm sớm bị tin tức kinh hãi che mắt làm mờ lý trí, đứng ngây người cơ hồ như không nghe tiếng con trai giải thích gì cả.
"Cẩm nhi, em tỉnh táo lại, trước hết nghe Tử Thao giải thích như thế nào đã, sự tình không nhất định giống như những gì em suy nghĩ đâu." Phương Quân Nghiên dù sao cũng là người từng trải gặp qua sóng to gió lớn, hơn nữa người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, ông tin tưởng rằng Tử Thao không phải người hồ đồ, Cẩm nhi thật sự là quá yêu thương con trai mình, trong lúc nóng vội trách mắng, bà ấy là bởi vì quá quan tâm đến Tử Thao, cho nên mới sợ hãi nhiều như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KrisTaover]Đặt Em Bên Tôi
FanfictionĐặt em bên tôi , để bảo vệ ... Thủ hộ thiên sứ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ENJOY ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ P/S: Để câu chuyện có tí không khí các bạn hãy nghe : http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hurt-Ali/ZWZFC78B.html