CHƯƠNG 21

676 83 0
                                    

Cmt+Vote ĐÊ ~~~~~~~~~~~


~*~*~*~*~*~*~*~* ENJOY ~*~*~*~*~*~* 

Một lúc lâu sau, Tử Thao từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mọi người đều hướng nhìn cậu .

"Tiểu Thao , cuối cùng em cũng đã xuống đây, em đừng sợ, anh cũng không đem mọi chuyện xảy ra đêm qua giữa chúng ta nói chi tiết cho chú và dì đâu, em yên tâm, anh sẽ chịu trách nhiệm, chú và dì cũng nói là sẽ không trách em." Ngô Diệc Phàm tiến đến nắm tay cậu , lại bị cậu lạnh lùng hất ra.

Hắn làm lơ cử chỉ ấy, mỉm cười nhìn cậu .

"Mẹ, chú Phương, tên này bị điên, hai người không cần tin lời hắn." Không nghĩ cũng biết hắn đã nói gì, tên này, ở trường quấy rầy cậu chưa đủ, không ngờ còn chạy đến nhà cậu dùng lý lẽ làm bại hoại đến thanh danh của cậu.

" Tử thao, nhưng Diệc Phàm..." Phương Quân Nghiên hiển nhiên có chút hướng về phía Ngô Diệc Phàm, ông đối với Ngô Diệc Phàm , người con rể tương lai này thật sự hoàn toàn hài lòng, không cần biết lời hắn nói là thật hay giả, ông đều hy vọng có thể cho hai người trẻ tuổi này một cơ hội, nói không chừng Ngô Diệc Phàm thật sự có thể làm cho Tử Thao trở lại là người hoạt bát và hạnh phúc.

"Tử Thao, anh thật sự rất thích em, em..."

"Câm miệng." Tử Thao tức giận cắt ngang.

Mọi người đều bàng hoàng, kinh ngạc cũng như vui sướng. Kể từ sau sự việc kia, Tử Thao luôn lạnh lùng, lãnh đạm, không thể hiện cảm xúc ra ngoài, chứ đừng nói đến sinh khí tức giận. Điều này quả thật là một kỳ tích, mà người tạo ra kỳ tích lại chính là cái tên nam nhân tuấn mỹ không ngừng cợt nhả, không ngừng nói yêu Tử Thao này.

Còn có một kỳ tích nữa, vì khi tên nam nhân này tiếp xúc đụng chạm vào người tử Thao, bệnh của cậu lại hoàn toàn không phác tác.

"Tránh ra, cách ta xa ra một chút, tên vô lại này, có nghe hay không, Ngô Diệc Phàm, ngươi, cái tên điên này." Tử Thao bị Diệc Phàm chọc tức đến phát điên, cái tên lưu manh này, không ngờ hắn dám ở trước mặt người nhà của cậu chiếm tiện nghi, hắn cũng thật quá lớn mật .

"Tử Thao ,Tử Thao , tiểu Thao, chúng ta đều đã có quan hệ xác thịt , em cần gì phải xấu hổ nữa, dù sao ở đây cũng không có ai là người ngoài, anh chỉ là có cử chỉ thân mật với em một chút thôi, bằng không, ôm một chút cũng có thể mà!" Diệc Phàm vẫn lấy lui làm tiến.

"Ngô Diệc Phàm..." Hoàng Tử Thao hét to lên, thiếu chút nữa muốn lật nóc nhà.

"Người này thật là người điên, đồ vô lại, tên hỗn đản, tên lưu manh, đại sắc lang, đồ vô sỉ, ác ôn, ma quỷ, đầu heo, ta với ngươi không đội trời chung." 

Tử Thao mắng xong một hơi, nhìn ra cửa thấy quản gia vừa đi tới đang kinh ngạc đứng nhìn, chú Phương, mẹ, Khải, Nhược Thủy, ai nấy đều ngạc nhiên ngây người, trợn tròn mắt há hốc mồm, một đám người miệng khẽ nhếch mép, vẻ mặt lộ vẻ bất ngờ không dám tin.

Trời ạ! Cậu vừa làm cái gì vậy? Tử Thao đột nhiên có ý nghĩ muốn nhảy lầu cho bớt xấu hổ. Cậu nén giận trừng mắt ngó tên đầu sỏ gây nên chuyện.

Hắn vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập ý cười làm cậu càng nhìn càng cảm thấy căm tức, cái tên hỗn đản này, hắn thật sự là..., làm cho người ta tức chết đi được, hắn rốt cuộc là quái thai từ đâu chui ra đây?

"Tiểu Thao, em thật đáng yêu nha, em tức giận thật sự là đẹp đến ngây người." Diệc Phàm, vẻ mặt si mê nhìn cậu , vẻ mặt tức giận của Tử Thao lúc này còn hơn vẻ mặt lạnh lùng, u buồn của những ngày qua. Hắn càng thêm thích vẻ tức giận đùng đùng hiện tại này, sắc mặt hồng nhuận tràn ngập sự tức giận.

"Anh... tức quá đi!" Tử Thao đã tức giận đến nói không ra lời .

"Chú Phương, mẹ, con đi học đây." Ở cùng một chỗ với tên vô lại này, cậu nhất định sẽ bị hắn khiến cho tức điên lên.

Tử Thao tức giận, xoay người bước đi.

Ngô Diệc Phàm chạy nhanh đuổi theo sau, "Chú, dì, con xin phép đi trước, khi nào rảnh con lại đến thăm hỏi hai người."

Hắc hắc..., tiểu Thao của hắn rốt cuộc cũng không còn mang bộ mặt lạnh như băng nữa. Hắn nắm chắc phần thắng, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất, nội khoảng một tiếng phải làm cho cậu để ý đến hắn, yêu hắn. Từ nay về sau, cả hai sẽ như hoàng tử và công chúa có một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc.

"Tiểu Thao, chờ ta với! Chồng em đến đây." 

"Anh tránh ra."

"Không được, em là vợ yêu của anh, anh có trách nhiệm hộ tống em đến trường."

"Ai là vợ yêu của anh ? Anh đừng có nói nhảm."

"Thì chính em chứ ai, em đã quên chúng ta tối hôm qua còn cùng giường cùng nỗ lực, sớm đã có quan hệ xác thịt cũng như đã kết hôn hay sao chứ?"

"Cùng cái đầu anh đấy, cút ngay."

"Anh không đi."

"Tránh ra, đồ vô lại."

"Anh không tránh!"

"Anh một đại nam nhân đừng ghê tởm như vậy nữa, được chưa?"

... ... ...

Hai người mỗi người một câu càng ngày càng xa, trong phòng khách bốn người ngồi nhìn nhau yên lặng, đều nhìn thấy tia hi vọng từ trong mắt đối phương.

[KrisTaover]Đặt Em Bên TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ