CHƯƠNG 16

720 81 0
                                    

Tử Thao ngồi một mình lặng lẽ ăn cơm trưa, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trước mặt. "Anh có thể ngồi đây không?" Ngô Diệc Phàm không cho cậu có cơ hội cự tuyệt, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.

"Ai da, sao em ăn ít như vậy? Hèn chi không trách được em luôn có một bộ dáng mảnh mai như vậy, này, ăn cái này đi, ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể có dáng người đầy đặn, bọn con trai chỉ thích những người như vậy thôi!" Diệc Phàm một bên lải nhải, thản nhiên gắp thịt bò trong phần ăn đầy ắp của mình sang phần ăn của cậu .

Tử Thao rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn .

Diệc Phàm trên mặt có ý cười, chỉ vào phần ăn của cậu " mau ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của anh, đây chính là anh cố ý cho em đó, em không ăn, anh sẽ rất đau lòng a." Để phối hợp với lời nói, hắn làm ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.

Mặt Tử Thao vẫn không chút cảm xúc nhìn hắn đầy thờ ơ.

"Làm ơn đi, tiểu Thao, em làm ơn ăn nhiều một chút đi, gì chứ như vậy không phải là quật cường đâu, em không phải là muốn anh đút cho em ăn chứ, nếu em không phản đối, anh sẽ dùng hết sức mà phục vụ cho em, này, ngoan, mở miệng." Diệc Phàm gắp thức ăn đưa đến trước miệng cậu, "Aaa...?" Miệng hắn há thật to thành hình chữ O, vẻ mặt mong chờ nhìn cậu. Thế nhưng giai nhân không chút nào cảm kích, lạnh lùng, không thèm đoái hoài, quay đầu đi.

"Đừng như vậy, ngoan nha!" Diệc Phàm ngồi vào bên cạnh cậu, "Này, nghe lời đi."

Cảm nhận được những ánh mắt từ bốn phương tám hướng ngó tới, Tử Thao thật sự không thể bỏ qua, cậu rốt cục không mở miệng không được, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Theo đuổi em!"Diệc Phàm thản nhiên trả lời. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, "Anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng với em, em không biết sao? Chết tiệt, không ngờ em thật sự không biết, vậy thật ra là do anh biểu hiện quá kém hay do em quá ngây ngốc?"

Tử Thao ngẩng đầu nhìn hắn tức giận.

Ai da.., không xong, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói sai lời, Diệc Phàm thông minh vội giả lả cười làm lành: "Em đừng nóng giận, đừng để ý a, anh không phải nói là em ngu ngốc, anh là nói anh. Em nói xem, trên đời này như thế nào lại có người xinh đẹp như vậy lại ngu ngốc bao giờ chứ, em nói có đúng hay không?"

"Thật sự cám ơn lời khen của ngươi." Cậu lạnh lùng nói xong xoay người bước đi.

"Không cần khách khí, không cần khách khí." Diệc Phàm cười đến thập phần vui vẻ, "Tiểu Thao, em đi thong thả nha, sau giờ tan học anh lại đến đón em."

Tử Thao mới vừa đi đến nhà ăn của sinh viên, đã bị một người cao lớn chặn lại

"Xin lỗi, ta là Nghê Ngạo, ta có việc muốn cùng cậu nói chuyện."

"Không rảnh." Tử Thao lướt qua hắn.

Nghê Ngạo lại rất nhanh chắn ở trước mặt cậu , sắc mặt không chút thay đổi nói:"Cậu không thể cự tuyệt."

[KrisTaover]Đặt Em Bên TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ