CHƯƠNG 11

783 88 2
                                    

Đến giờ nghỉ trưa, Tử Thao một mình đi ra rừng cây phía sau trường học, tìm được chỗ đất trống nằm xuống định chợp mắt một chút.

Ngô Diệc Phàm  bước nhẹ nhàng đi đến khu vực hắn thường đến nghỉ ngơi, từ khi hắn thường đến khu vực này trong Bắc Hoàng, nơi đây đã thành cấm địa, trừ phi là người hắn cho phép, người bình thường không thể bước vào khu rừng nhỏ này. Cho nên khi hắn từ xa thấy có người ở trong này, hắn còn tưởng hai mắt của mình nhìn lầm rồi.

Nhìn thấy mái tóc đen , Ngô Diệc Phàm nhất thời hưng trí, hắn không ngờ có người dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, dám đi vào lãnh địa của hắn lá gan của cậu không nhỏ, nếu người đó là vì khiến cho hắn chú ý mới làm như vậy, vậy thì hắn sẽ rất nhanh làm cho cậu biết vi phạm mệnh lệnh của hắn sẽ có kết cục gì. Tuyệt đối làm y cả đời khó quên.

Ngô Diệc Phàm chân bước nhẹ nhàng để không làm cậu tỉnh dậy.

Có cái gì liếm trên mặt cậu ,  Tử Thao mơ mơ màng màng cảm giác ẩm ướt trên mặt, cậu huơ tay lung tung, "Tránh ra".

Còn chưa tỉnh? Diệc Phàm tiếp tục liếm mặt cậu .

Được rồi, Tử Thao tức giận mở to mắt, tìm xem cái gì quấy rầy giấc ngủ của cậu—  vừa mở mắt ra là khuôn mặt tuấn tú phóng đại sát gần mặt cậu , đầu lưỡi hắn không kịp thu hồi, bốn mắt nhìn nhau—-

"A!——" Tử thao thét lên, đẩy hắn ra, cậu liên tục lùi về sau. Cả người run rẩy, vừa sợ vừa trừng mắt nhìn nam nhân lạ lẫm trước mắt.

"Là cậu!" Diệc Phàm mừng như điên khi nhìn thấy cậu. Hắn xông lên phía trước cầm lấy tay cậu, "Thật là cậu?"

"Tránh ra" Sự đụng chạm của hắn làm Tử Thao sợ hãi cực độ. Đột nhiên toàn thân đau đớn, cậu thống khổ vỗ vỗ ngực, tay kia liều mạng ngăn cản không để hắn lại gần, "Cút ngay, không được đến gần ta".

"Được được, anh không đến gần em, anh không đến gần em, em đừng lo, trông em rất khó chịu, anh đưa em đi bệnh viện được không?" Ngô Diệc Phàm thấy cậu bộ dạng thống khổ lòng nóng như lửa đốt.

"Không cần – ngươi- quan tâm, đàn ông – không – không có – người nào tốt cả". Cậu thở dồn dập, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn, sợ hắn thừa dịp cậu không chú ý lại tới gần.

"Hiện tại không phải lúc thảo luận xem đàn ông có tốt hay không, em nếu không đi bệnh viện sẽ không chịu được nữa đâu." Nhìn cậu khổ sở Diệc Phàm hận không thể đem cậu đi bệnh viện ngay được.

"Không – không cần ngươi lo." Tử Thao hô hấp càng ngày càng dồn dập.

"Em, nam nhân chết tiệt này." Diệc Phàm không nhịn được mắng cậu. Thấy cậu như muốn xỉu, hắn đột nhiên xông lên trong phút chốc áp môi lên môi cậu độ khí.

Tử Thao tức giận trừng mắt nhìn hắn, hận không thể băm vằm hắn ra ngàn mảnh.

"A——" một tiếng thét phá tan bầu trời.

[KrisTaover]Đặt Em Bên TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ